Bia Đỡ Đạn Tiến Công Chiếm Đóng

Quyển 4 - Chương 4


trước sau

Từ khi Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ, chỉ trong thời gian ngắn mà bà Văn đã gây ra không ít chuyện, khiến người ta không nhịn được muốn đánh chết bà ta. Có điều người đàn ông trung niên họ Văn lại luôn im lặng, lúc này ông ta mới mở miệng, đều nói những lời đúng thực tế, ai cũng bắt đầu trầm mặc.

Trong lúc mọi người nói chuyện, tiếng kêu từ miệng rắn càng dồn dập hơn, dường như tiếng kêu của nó có khả năng quấy nhiễu trí óc, khiến người ta bực bội khó chịu. Nó càng giãy dụa hung hãn hơn, cặp mắt như đèn lồng trong ngôi mộ yên tĩnh, càng thêm đáng sợ.

Một cô gái bật khóc:

“Sư phụ, làm thế nào đây, làm thế nào?”

Bách Hợp suy nghĩ, chỉ vào đầu thú trên vách tường còn đang chảy nước đục: “Bám lấy mấy thứ này để men theo vách tường đi.”

“Nhưng mà, ở phía bên kia là cái gì?” Có người hỏi một câu, phía bên kia bình đài chìm trong màn đêm, không thể nhìn rõ. Có điều chỉ một thời gian ngắn mà trải qua nhiều chuyện như vậy, mọi người đều sợ hãi những thứ chưa rõ ràng.

“Đã tới nước này thì mặc kệ nó là cái gì, đi thôi!” Ông Đường khiển trách một câu, một câu của ông khiến mọi người tỉnh ngộ, phát hiện được con đường cứu mạng, lập tức chạy tới vách đá, người nọ chen người kia, chật chội đến mức suýt nữa có người rơi xuống khe nước phía dưới.

“Đi lần lượt! Tiểu Vân cũng đi đi, bác sẽ đi sau cùng.” Ông Đường nói xong, mọi người dừng xô đẩy nhau. Bách Hợp đứng im không di chuyển, ông Đường lại mò tẩu thuốc bên hông ra, run run cầm diêm châm lửa. Nhưng diêm quẹt vài lần chỉ tạo ra chút khói lửa mùi lưu huỳnh, không thể đốt được, có lẽ là vì âm khí nơi này quá nồng. Ông chửi vài câu, bỏ cái tẩu xuống:

“Trước khi chết hút điếu thuốc mà cũng không được! Còn không mau cút đi! Mao Sơn là thiên hạ của người trẻ tuổi, bác đã già rồi. Cháu ở lại đây làm gì? Đừng thấy lão nghiệt súc này lớn tuổi hơn ta mà lo, nếu so năng lực thì chưa chắc ta đã thua nó đâu!”

Ông vừa nói chuyện vừa không bình tĩnh xua tay. Mọi người nhanh chóng bấu víu vào miệng thú, di chuyển sang bên kia. Người ở trên đài ngày càng ít, ông già thấy Bách Hợp không cử động, vươn tay định đánh cô:

“Mau cút ngay! Đừng có đứng đấy vướng chân vướng tay. Khi ông đây còn trẻ, đi theo sư phụ để giành thiên hạ thì ranh con như cháu còn chưa sinh ra đâu! Mao Sơn còn phải dựa vào các cháu, ở đây làm gì, cút cút cút!”

Bách Hợp hơi cong môi một cái, nhìn dáng vẻ mắng mỏ bắn cả nước bọt của ông già. Ngón trỏ trên bàn tay phải của cô chà nhẹ với ngón cái, một luồng đạo lực mỏng manh lưu chuyển trong cơ thể, tuy rất ít nhưng một ngọn lửa nhỏ vẫn xuất hiện trên đầu ngón tay cô.

“Tại chỗ này, đạo pháp hữu dụng hơn diêm nhiều.” Bách Hợp vươn tay đến chỗ tẩu thuốc của ông già. Ánh lửa tuy mỏng manh, lúc cô di động còn bị yếu đi nhưng lại không hề tắt. Mặt ông già lộ ra vẻ kinh ngạc, khi ngọn lửa giơ lên trước mặt, ông mới tỉnh táo lại, nhanh chóng ngậm cái tẩu vào miệng, hít một hơi. Phun ra một luồng khói đặc, có lẽ ông vẫn còn ngạc nhiên nên bị sặc một chút, ho vài tiếng, nhìn Bách Hợp không nói ra lời.

Đứng trước sống chết, mọi người càng bò càng nhanh, thấy món ngon đã chạy gần hết, con rắn không cam lòng, giãy dụa kịch liệt hơn trước. Không lâu sau, thân thể nó đã thoát ra được thêm, nó ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua chỗ Bách Hợp, ngay sau đó há to miệng, hai cái răng nanh nhắm vào bọn họ, mùi tanh hôi từ trong miệng phun ra, âm khí dày đặc, lạnh lẽo đến mức khiến người ta run rẩy.

“Con bé chết tiệt, đứng đấy không chạy đi, giờ thì phiền toái rồi!” Ông già cắn cái tẩu, mắng một câu, vươn tay lấy đồng tiền dắt trên eo, cắn rách ngón giữa tay phải, nhỏ vài giọt máu lên đồng tiền, miệng niệm mấy câu thần chú, sau đó ném đồng tiền đi.

Đồng tiền rơi vào miệng rắn, không biết có phải vì ông vừa làm phép hay không mà đã có chút tác dụng, đồng tiền rơi vào miệng rắn, máu trên đó chợt nổi lên ánh sáng màu hồng, vang lên tiếng ‘xuy xuy’. Con rắn như bị bỏng miệng, kêu gào, sau đó lắc lư đầu như bị chọc giận. “Đinh”, đồng tiền trong miệng nó bị nhổ ra. Hai đồng tiền văng đi rất xa, không nghe thấy tiếng vang lại. Một đồng khảm sâu vào trong đất, khiến nền đá bị xuyên ra một lỗ nhỏ, luồng gió âm lãnh từ đó thổi ra, tiếng mấp máy của côn trung bên dưới cũng càng rõ ràng hơn.

“Đi nhanh.” Một chiêu này có lẽ là pháp thuật mạnh nhất của ông, có điều dường như chỉ làm con rắn chịu chút đau đớn mà thôi, không có thêm tác dụng gì, ngược lại còn chọc giận nó. Ông thấy sự tình không ổn, kéo Bách Hợp bỏ chạy. Tốc độ của hai người dù nhanh mấy cũng không thể bằng con rắn. Nó chỉ di chuyển một cái là đã chặn đường của hai người. Ông già tự động bảo vệ Bách Hợp, muốn kéo cô ra sau mình. Ông đã sống lâu rồi, Bách Hợp lại mới tuổi niên thiếu. Máu thịt của người tu hành là thứ đại bổ với con rắn này, đôi mắt âm lãnh của nó sáng rực, há to miệng, lao tới chỗ ông. Ông cười khổ một tiếng, định lấy thêm đồ nghề ở thắt lưng nhưng không kịp nữa.

Cứ tưởng lần này chết chắc rồi, không ngờ ông lập tức bị đẩy mạnh ra đằng sau, chỉ nghe Bách Hợp tức giận quát một tiếng:

“Cút!” Con rắn
đang sắp cắn đến nơi, lúc tới gần Bách Hợp thì như thế kinh sợ thứ gì đó trên người cô, lập tức rụt về.

Vốn dĩ Bách Hợp định lợi dụng huyết chú để dẫn ngũ lôi chú dọa con rắn bỏ chạy. Con rắn đã sắp thành tinh, lúc yêu tu thành quái sẽ phải chịu lôi kiếp, nhất định nó sẽ sợ sấm. Bách Hợp không hi vọng giết được nó, chỉ cần làm nó sợ hãi bỏ chạy là được, như thế có thể giữ được tính mạng mình. Không ngờ cô còn chưa phóng ngũ lôi chú, con rắn mới nghe cô quát ‘cút’ thì ngẩn ra, ngay sau đó liền xảy ra việc khiến ông già giật mình. Ngay cả Bách Hợp cũng kinh ngạc, con rắn vừa nãy còn hung tàn lại bị cô quát cho sợ hãi, rụt đầu về thông đạo. Tiếp theo là tiếng ‘ầm ầm’, hình như con rắn đang cố gắng tránh né thứ gì đó. Mặt đất rung lên, hành động của con rắn khiến những tảng đá rơi xuống, chặn kín của thông đạo. Mặt đất cũng như sắp sụp.

Đường lùi thật sự đã bị chặn kín rồi. Vách tường bị tác động cũng bắt đầu tách ra, mặt đất sinh ra vết rạn như mạng nhện. Bách Hợp quay đầu nhìn ông già:

“Còn có thể đi không?” Nếu bây giờ không nhanh chóng bò theo vách tường, một lúc nữa vách tường cũng vỡ, thạch đài này sẽ không chịu nổi nửa phút.

“Sao không thể chứ?” Ông già vẫn còn kinh sợ, chiếc mũ trên đầu sụp xuống che mất mắt, ông run rẩy muốn đẩy cái mũ lên nhưng lại không nâng nổi tay. Bách Hợp bỏ chiếc mũ của ông xuống, kéo ông nhảy ra khỏi thạch đài. Tuy thể chất của thân thể này không tệ, nhưng không phải người luyện võ, một mình Bách Hợp men theo đường đi cũng đã cố hết sức, càng đừng nói tới chuyện đưa thêm một người theo. May là ông Đường lớn tuổi, trải qua nhiều chuyện, rất nhanh lấy lại tinh thần, không cần Bách Hợp phải nói, trong một giây cuối cùng ông đã nhảy lên vách đá. Bậc thềm chợt vang lên tiếng vỡ, bắt đầu rơi xuống. Hai người liền rơi xuống bậc đá bên dưới. Bàn tay Bách Hợp chui vào miệng thú, nắm chặt chiếc vòng đồng bên trong, thế này mới coi như an toàn.

Con đường men theo vách đá dài chừng hai mươi thước, khi hai người sang được bên kia thì mọi người đều đã có mặt đầy đủ, đang ngồi một chỗ, vẻ mặt khó chịu. Thấy hai người họ tới mới thở phào nhẹ nhõm, bà Văn thấy ông Đường vẫn còn sống thì trong mắt lộ ra ánh sáng.

“Đường lão tiên sinh, con gái tôi…”

Bách Hợp hừ một tiếng, không nói chuyện, cứ thế đi tới một góc rồi ngồi xuống. Lúc này đã qua cơn nguy hiểm mới cảm nhận được đau nhức trên thân thể. Trong lúc nguy cấp tóm lấy miệng thú, mấy cái móng tay của cô bị gãy, vừa cử động một chút là thấy đau.

Nếu không phải vì bà Văn này đi vào mộ liền gào thét tên con gái mình thì bọn họ đâu có bị rắn truy đuổi, hơn nữa còn chết mất hai người. Nhiệm vụ có quỷ quái, cô muốn nghỉ ngơi một lúc để bù đắp thể lực, tránh việc không cẩn thận bỏ mạng tại đây.

“Được rồi, đừng có nói nữa, mọi người nghỉ ngơi một lúc đi.” Rõ ràng ông Đường cũng có oán giận hai vợ chồng họ Văn, thế nên không thèm để ý đến bà Văn, lập tức ra lệnh cho mọi người: “Nghỉ ngơi xong sẽ tìm đường ra.”

“Thế là thế nào? Chúng ta đã thỏa thuận rồi, cần phải tìm Thấm Nhã nhà tôi, sao các người lại nói không giữ lời thế?” Bà Văn nghe ông Đường nói vậy thì lập tức tỏ ra vội vàng: “Mọi người đã thỏa thuận xong giá cả…”

“Nói thì đã nói rồi, nhưng còn chưa lấy tiền của bà, chuyện mua bán này có làm hay không không phải do bà quyết định!” Ông Đường cũng tức giận, lúc nãy suýt nữa là ông mất mạng, sống hơn nửa đời người, giao tranh với không ít ma quỷ, hôm nay là lần đầu ông gặp phải cảnh hung hiểm thế này. Tuy ông hiểu biết rộng nhưng vẫn sợ tới mức sau lưng toát mồ hôi lạnh. Bà Văn lại còn luôn mồm ra vẻ, dù Văn gia bọn họ ra giá rất cao, nhưng tiền còn chưa đến tay, vậy mà bà ta còn ba phen bốn bận lấy tiền nong ra để đe dọa người khác.

P/S: Tớ giải thích về lý do con rắn sợ Bách Hợp nhé, trên người Bách Hợp có ấn ký của rồng (do Lý Diên Tỉ tặng), ấn ký này chỉ xuất hiện khi tính mạng Bách Hợp bị đe dọa, có thể vào lúc con rắn lao đến thì nó phát hiện ra ấn ký rồng nên sợ hãi bỏ chạy.

View truyện này có vẻ thấp hơn khá nhiều so với các truyện còn lại trong nhà tớ, hình như phần lớn các bạn vẫn thích truyện nói về tình yêu hơn là các thể loại khác. Nhưng mà phần Hành trình từ biệt có thể coi là mở đầu đạo mộ, kết thúc ngôn tình, hơn nữa phần giữa khá hấp dẫn, bỏ qua thì hơi phí

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện