Từ sau khi trở về, số lần Hướng Trạch liên lạc với Tần Luật quả thật giảm hẳn, mỗi ngày chỉ có thể trò chuyện với nhau đôi ba câu, thêm nữa cũng chưa lần nào lân la dò hỏi câu trả lời từ Tần Luật. Điều này khiến Tần Luật thở phào một hơi, Hướng Trạch quả nhiên giữ lời, cho Tần Luật khoảng thời gian suy nghĩ. Kỳ thật Tần Luật từ trước đã thấy Khổ Đinh Trà là người không tệ, cũng hơi ngả nghiêng một xíu, sau khi gặp người thật, Tần Luật thầm so sánh, người thật so với tưởng tượng cũng không khác nhau là mấy. Lúc Tần Luật nhận rõ tình cảm bản thân thì tình trạng công việc lại bắt đầu bận rộn.
Cực khổ lắm mới hoàn thành công việc, bấy giờ Tần Luật mới nhớ tới Khổ Đinh Trà bị quên lãng từ lâu. Tối đến sau khi cơm nước xong xuôi, Tần Luật than thở với Hướng Trạch
Tần Thời Minh Nguyệt: TOT Cuối cùng cũng được giải thoát!!!!
Khổ Đinh Trà: Vất vả rồi.
Tần Thời Minh Nguyệt: ~(≧▽≦)/~ À đúng rồi, lần trước anh nói từng cùng tôi hợp tác qua mấy bộ kịch, là những bộ nào thế?
Khổ Đinh Trà: Trong máy tính tôi có, để tôi gửi qua.
Tần Thời Minh Nguyệt: o(≧v≦)o Ừa!
Khổ Đinh Trà: Ấn nhận.
Tần Thời Minh Nguyệt: ^O^/ Tôi chạy đi nghe nha!
Tần Luật nhận files, mở từng bộ từng bộ lên nghe, nghe rất tỉ mỉ, nghiêm túc như vậy đương nhiên vì Hướng Trạch.
Tốn cả buổi tối nghe kịch, kết quả số thời gian Khổ Đinh Trà phối cộng lại không đến một giờ đồng hồ! Bia đỡ đạn gì mà vỡ nhanh thế? Chẳng qua ngẫm lại, Hướng Trạch hình như có nói từng được mời không ít vai trọng yếu nhưng người kia thà nhận phối nhân vật phụ của phụ, bia đỡ đạn chỉ cần được phối cùng mình, trong lòng liền có chút đắc ý nho nhỏ. Nhìn lên đồng hồ, giờ đã khuya lắm rồi, Tần Luật mở danh sách bạn tốt, Hướng Trạch đang online.
Tần Thời Minh Nguyệt: ⊙﹏⊙ Còn chưa ngủ sao?
Khổ ĐInh Trà: Nghe hết rồi?
Tần Thời Minh Nguyệt: ╰_╯Nghe suốt cả tối, chỉ nghe được anh nói có vài câu thoại thôi à!
Khổ Đinh Trà: Ha ha, cậu nghe nhanh thiệt.
Tần Thời Minh Nguyệt: Hóa ra anh đã từng cùng tôi phối qua nhiều kịch như thế sao?
Khổ Đinh Trà: Ừ.
Tần Thời Minh Nguyệt: Thậm chí nhân vật anh phối toàn là bia đỡ đạn!
Khổ Đinh Trà: … Ừ.
Tần Thời Minh Nguyệt: Khụ khụ, này, bia đỡ đạn tiên sinh sẵn lòng chuyển chính thức không?
Khổ Đinh Trà: Cầu còn không được.
Tần Thời Minh Nguyệt: Tôi đi ngủ đây! Ngủ ngon!
Lần này Khổ Đinh Trà không trả lời, gọi điện trực tiếp.
Tần Luật nhìn tên hiển thị trên màn hình, hơi mắc cỡ, sao gọi tới nhanh thế.
“Đêm hôm khuya khoắt rồi còn gọi làm gì thế! Tôi buồn ngủ lắm đó!” Tần Luật ấn nghe liền nổ một tràng.
Bên kia điện thoại chỉ truyền đến một tiếng cười khẽ của Hướng Trạch, “Đồng ý?”
“Này này, chỉ nói một lần, không hiểu thì đọc lại đến khi hiểu đi!”
“Nghĩ kĩ rồi? Không được phép đổi ý.”
“Ai thèm chơi trò lật mặt đó! Nhưng mà tôi nói trước nha, tính tình của tôi không được tốt cho lắm, không được như trong tưởng tượng của anh đâu…”
“Cậu tốt lắm, đừng lo thái quá.”
“Nhưng anh thì ở tận thành phố A…”
“Ha ha, có gì đâu, thành phố A cách chỗ cậu không xa, đi hai ba tiếng là đến, Tiểu Luật, đợi thêm một thời gian nữa tôi sẽ xin công ty thuyên chuyển sang thành phố T làm việc.”
“Không cần lằng nhằng vậy đâu!”
“Mặc dù hai thành phố cách không xa nhưng dầu gì cũng có khoảng cách, hai chúng ta không còn trẻ trung gì, sau khi xác định quan hệ thì tiến tới luôn đi.”
Tần Luật ngẫm lại thấy cũng đúng, mình đi làm đã được mấy năm, Hướng Trạch còn lớn hơn mình hai tuổi, chẳng qua việc này nói là gấp nhưng không thể tính gấp được, chỉ có thể trả lời: “Thuận theo tự nhiên đi.”
“Ừ, muộn rồi, cậu nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”