Ngày mùng chín đầu năm, Tần Luật xin nghỉ làm, bởi vì hôm nay Hướng Trạch tới. Hướng Trạch nói buổi sáng chắc sẽ đến nơi, nên Tần Luật dậy sớm thật sớm, dọn dẹp nhà cửa thu gọn đồ đạc, dành hẳn một chỗ trống trong tủ đồ để Hướng Trạch treo quần áo, tủ lạnh thì mua thêm mấy phần nguyên liệu. Chuẩn bị tất tần tật mọi thứ đâu ra đấy, Tần Luật ngồi yên đợi điện thoại của Hướng Trạch.
Hướng Trạch không muốn Tần Luật tới đón, bảo mình tự đi xe tới, Tần Luật nghĩ cũng đúng, vợ nói không cần là không cần, không nên gạt đi nguyện vọng của vợ. May là quãng đường từ bến xe đến nhà Tần Luật rất dễ nhớ, cứ đâm thẳng một lèo là đến, không sợ lạc.
Đợi đến gần mười giờ, Tần Luật nhận được điện thoại của Hướng Trạch bảo khoảng một tiếng nữa tới nơi. Tần Luật nghe xong nhanh chóng chạy tới bến, không thể để cho Hướng Trạch đợi mình được.
Lúc Tần Luật tới xe Hướng Trạch vẫn chưa tới, cậu liền đi vào cửa hàng ăn nhanh gần đó ngồi chờ. Chừng mười lăm phút sau, điện thoại kêu vang.
“Đến rồi sao?” Tần Luật mở miệng hỏi trước.
“Đến đây đến đây, em đến sân trước bến chờ anh, đợi anh qua đó, thế nhé…”
“Ê ê… Anh ăn gì chưa?”
“Ăn một ít.”
“Để em mua phần đồ ăn, lát gặp!”
“Lát gặp.”
Tần Luật ra quầy chọn bừa một hai món rồi chạy ra sân trước cửa bến, thấy xe Hướng Trạch đang đỗ bên làn đường đối diện, bèn băng qua đường, mở ghế phụ ngồi vào xe.
“Chạy nhanh như vậy làm gì cho mệt, gấp gáp gì đâu.” Hướng Trạch nhận túi từ trong tay Tần Luật để cậu ngồi thở dốc.
Tần Luật xua xua tay nói: “Trong túi là đồ ăn, sợ nguội.”
“Ừ.” Hướng Trạch lấy ra cái bánh bao nhét vào miệng, nuốt xong rồi nói tiếp, “Về nhà trước, thắt dây an toàn vào.”
“Ừ, tối gọi Trầm Sâm với Thư Nguyên cùng đi ăn nhé.”
“Được, mọi chuyện đều nghe em sắp xếp.”
Hai người lái xe về đến nhà, dọn hành lý xong cũng đã một giờ chiều, ngồi nhà rang hai bát cơm ăn xong bữa, rồi xuống tiểu khu dưới lầu đi dạo tiêu cơm.
Giờ này, người không nhiều lắm, hai người lòng vòng một hồi rồi nghỉ chân ở băng ghế gần khu dựng dụng cụ thể hình tán dóc.
“Công ty mới của anh ở đâu?” Tần Luật hỏi.
“Gần quảng trường XX, anh tới đó một lần rồi, biết đường.”
“Hể, tiện đường đến công ty em.”
Hướng Trạch xoa đầu Tần Luật: “Về sau anh đưa em đi làm, tan tầm thì đón em về.”
“Có taxi miễn phí, tội gì không ngồi! Này, đừng vò đầu em! Ngồi một tý cũng không yên!”
“Chúng ta về nhà đi.” Nói xong đứng dậy kéo Tần Luật quay lại.
Dạ dày xuôi xuôi, Hướng Trạch muốn đi ngủ bù, Tần Luật không có việc gì làm, bị Hướng Trạch kéo lên giường ngủ cùng luôn.
Ôm Tần Luật nằm trên giường, Hướng Trạch xúc động nói: “Rốt cuộc yên ổn.” Nhắm mắt ngủ liền một mạch, Tần Luật khẽ cười, hình như cậu cũng thấy hơi hơi buồn ngủ.
Tỉnh giấc thì trời đã xẩm tối, di động để bên gối hát vô cùng rộn ràng, Tần Luật mắt nhắm mắt mở sục sạo tìm kiếm, Hướng Trạch bắt lấy cái tay quờ quạng của Tần Luật, tước lấy di động. Hướng Trạch nhìn màn hình, là Trầm Sâm gọi.
“Alô…”
Bên kia ngây ra một lúc rồi do dự hỏi: “Không phải Tần Luật sao?”
Hướng Trạch nhìn người ghé vào ngực mình ngủ li bì trả lời: “Em ấy đang ngủ, tôi là Hướng Trạch.”
“Sama, tôi là Trầm Sâm, anh nhớ ra không?”
“Nhớ, cứ gọi thẳng tên tôi là được rồi.”
“Ừa, tối nay làm tiệc đón gió tẩy trần cho anh, hẹn nhau 6 giờ, anh Hướng Trạch, hai người có xe chứ?”
“Được, bọn tôi sẽ đến đúng giờ.”
“Tần Luật không sao chứ…”
Hướng Trạch ngó Tần Luật một chút hỏi lại: “Em ấy có vấn đề gì?”
“Khụ khụ, tôi sợ hai người tiểu biệt thắng tân hôn nên, hơi kích động… e hèm…”
“Ai, không có gì, tôi biết chừng mực, Tiểu Luật không sao.”
“Tốt, gặp nhau 6 giờ đường XX nhé! Tối gặp.”
“Ừ, bye.”
Cúp điện thoại, nhìn giờ, mới thế đã gần năm giờ, chẳng trách Trầm Sâm gọi điện tới, họ cũng phải dậy chuẩn bị đi rồi.
Hướng Trạch ngồi dậy đi rửa mặt, chuẩn bị xong xuôi vỗ nhẹ Tần Luật.
Tần Luật co người, ôm chăn bất động.
“Tiểu Luật, dậy đi.”
“Ư… Mệt lắm.” Nói xong lại nhét mặt vào trong chăn.
Hướng Trạch đẩy đẩy cậu: “Trầm Sâm gọi điện qua, mau dậy nào, không trễ hẹn đó.”
Tần Luật lúc này mới tỉnh đôi chút, từ từ ngồi dậy, vuốt mặt vào nhà vệ sinh.
Hướng Trạch ngồi phòng khách đợi khoảng mười lăm phút sau thì Tần Luật ra, Hướng Trạch kéo Tần Luật thúc giục: “Nhanh đi thôi, đã hơn năm giờ rồi.”
“Từ từ mà đi, chỗ đó không xa.”
Tuy nói không xa nhưng hai người Thư Nguyên vẫn đến trước bọn họ. Thấy họ tới, Thư Nguyên vẫy phục vụ mang thức ăn lên.
“Hai người tới rồi.” Thư Nguyên bắt chuyện.
Hướng Trạch kéo Tần Luật ngồi xuống, đáp lời Thư Nguyên: “Ừ, để hai người đợi lâu rồi.”
“Êu, đợi lâu gì đâu, người một nhà cả!” Trầm Sâm cười hì hì nói.
“Hai người chắc chắn xác định sống chung?” Thư Nguyên rất để bụng chuyện chung thân đại sự của bạn thân.
Hướng Trạch nắm bàn tay Tần Luật đang để trên bàn bóp nhẹ hai cái: “Ừ, người như chúng ta gặp được người hợp ý không dễ gì, cha mẹ hai bên cũng chẳng gây khó dễ, bọn tôi cũng không muốn người nơi này nơi kia như trước.”
Thư Nguyên uống một ngụm trà rồi tiếp tục hỏi: “Bên nhà anh không có vấn đề?”
“Không đâu, tôi come out từ sớm, vốn định mang Tiểu Luật về thăm nhà dịp Tết năm nay, nhưng Tiểu Luật phải về nhà, đợi lần tới có cơ hội tôi sẽ mang em ấy đến gặp cha mẹ tôi.”
Trong lúc mọi người nói chuyện, nhân viên lục tục mang đồ ăn lên.
“Ăn thôi, đừng nói nhiều nữa!” Trầm Sâm động đũa đầu tiên, nhiệt tình mời cả bọn.
“Chờ xíu!” Tần Luật lôi di động, “Tôi chụp đăng weibo!”
“Êu êu! Tôi cũng muốn!” Trầm Sâm không cam lòng tỏ ra yếu kém
Đợi hai người tải xong ảnh lên weibo, Hướng Trạch nâng chén: “Lời đầu tiên, cảm ơn hai bữa đến chung vui, lời thứ hai, tôi rất mừng vì xung quanh Tiểu Luật có người bạn tốt như hai người. Tôi cạn trước, mọi người cũng uống đi.” Nói xong, đem chén rượu một hơi cạn sạch.
Lúc Hướng Trạch đứng dậy, Tần Luật cũng