Kịch sang kì cuối, mọi người trong tổ bị Nấm Nấm kéo lên YY PIA kịch, thời gian hẹn vẫn tám giờ tối như trước. Lần này Tần Luật đến rất sớm, treo nick ở phòng YY, sau đó mở file đọc kịch bản.
Phân đoạn lần này cậu sẽ diễn với Khổ Đinh Trà, bối cảnh là thụ bị trụy sát sau khi thân phận thật bại lộ, bia đỡ đạn công chạy tới chi viện, cuối cùng đồng vu quy tận với địch nhân để mở đường cho công thụ chạy trốn; tối trước hôm đó, anh gọi thụ tới tâm sự, quyết định đặt dấu chấm hết cho mối tình chôn giấu nhiều năm, nhưng lại vô tình biết công thụ đã nắm tay thề thốt cùng sinh cùng tử, lời chân tình sau cuối vẫn không thể thốt thành câu.
Tần Luật đọc lại lời kịch vốn đã thuộc lòng được mấy lần thì lúc này mọi người tổ kịch mới lục đục tiến vào.
“Minh Nguyệt lần này tới sớm ghê ha.” Không biết từ lúc nào Vũ Mộ vào phòng, thấy áo may ô của Tần Luật đang treo trong phòng YY bèn hỏi thăm.
Tần Luật mở nói chuyện tự do: “Bởi vì tôi mà tiến độ tổ kịch bị kéo lùi, đương nhiên phải đến sớm bồi tội rồi.” Tần Luật vừa nói xong thì nhìn thấy bình luận của Nấm Nấm trên khung chat làm cậu có chút xấu hổ.
Nấm Nấm: Nguyệt thụ anh cũng biết chuyện đó à!!!
“Khụ khụ, tới đủ cả chưa? Đủ rồi thì bắt đầu luôn đi nào.” Tần Luật vội vàng lảng sang nói chuyện khác.
Cô Tô: Khổ Đinh Trà-sama sao không nói năng gì thế 0. 0
“Có mặt.” Khổ Đinh Trà lên tiếng.
Mọi người đã đến đông đủ, bắt đầu PIA.
“Tiểu Mạc, ta có thể nói chuyện riêng với ngươi được không?” Lời của bia đỡ đạn công trong buổi tối trước khi chết.
“Hảo, Vũ Trì, ngươi về phòng trước đi, ta cùng Giang đại ca sang đình nghỉ chân bên kia tâm sự, hai chúng ta lâu lắm rồi chưa gặp nhau.”
Chuyển cảnh.
“Tiểu Mạc, lâu lắm rồi hình như chúng ta chưa từng ở cạnh nhau như thế này.”
“Đúng vậy, chớp mắt một cái ta cũng đã trưởng thành, không còn… bám trên người đại ca đùa váng trời như hài tử nữa.”
“Ta mong ngươi mãi như vậy, không phải giống như bây giờ.”
“Giang đại ca, ta…”
“Tiểu Mạc, từ trước đến nay toàn là ngưoi nói ta nghe. Ngày hôm nay, ngươi hãy nghe ta nói. Chúng ta quen biết nhau hơn mười năm rồi nhỉ, suốt những năm qua, ta dạy ngươi đọc sách, luyện võ, đem hết tâm huyết đặt vào ngươi. Trước kia ta đã nghĩ người sẽ mãi là một đứa nhỏ như vậy, rồi đột nhiên một ngày kia, ngươi chạy đến thư phòng, nói ngươi đã trưởng thành, muốn ra ngoài phiêu bạt. Ta hẵng còn nghĩ chắc ngươi chưa hiểu tình yêu là gì, ai ngờ hai năm sau ngươi trở về, dắt theo Vũ Trì nói muốn ta chúc phúc cho hai người. Cái suy nghĩ người luôn là của ta, hóa ra lại chỉ là do mình ta hoang tưởng.”
“Giang đại ca, ngươi nói những lời…”
“Không gì cả, chỉ là nhìn hài tử mình một tay nuôi lớn giờ đây đã trưởng thành nên có chút cảm khái. Ừ… hết chuyện rồi, người trở về phòng trước đi.”
“Tiêu Mạc, ta yêu ngươi.” Đương sự khuất bóng, văng văng trong tai chỉ còn lời yêu khẽ khàng.
Phối xong, toàn bộ phòng YY đều yên lặng, cả khung bình luận cũng lắng lại. Đột nhiên Tần Luật mở miệng nói: “Sao không có phản ứng thế? Tôi bị rớt mạng à?” Bầu không khí an tĩnh vì câu khuấy động của Tần Luật mà bay biến.
Nấm Nấm: Bố khỉ!! Em đang đắm chìm trong sông đêm mờ sương với rặng liễu điêu tàn mà quên mất không thông báo lời kịch!! Thụ anh đến tháng hay sao mà đang yên đang lành đi phá không khí!!
Bánh Doughnut: TOT Em bị thanh âm của Khổ Đinh Trà-sama làm đứng hình, Khổ Đinh Trà-sama em ngưỡng mộ anh!! Thanh âm của sama chan chứa biết bao!!
Cô Tô: TvT Đồng cảm, tôi nghĩ sama về sau có người trong lòng, không cần thổ lộ, chỉ cần thâm tình gọi tên người ta như vừa nãy, đối phương chắc chắn có thể cảm nhận được tấm lòng sâu đậm của anh!
“Ha ha, mọi người quá khoa trương rồi, Minh Nguyệt và Vũ Mộ cũng rất tuyệt, tôi sao có thể kéo lùi trình độ được.”
Tần Luật cũng chạy ra giúp vui: “Anh đâu cản trở mọi người, rõ ràng là giúp tổ kịch tăng thêm phần sức mạnh mới nha, phối tuyệt lắm. Ha ha, tiểu thụ nhà anh thật có phúc, mỗi ngày nghe thanh âm như vậy cũng là một loại hưởng thụ nha.”
Khổ Đinh Trà đột nhiên thốt ra: “Vậy anh nguyện ý hưởng thụ sao?”
Nấm Nấm: Gào khóc! Chân tướng bất ngờ!!
Cô Tô: Ngồi hàng đầu vây xem!! Minh Nguyệt-sama hãy bằng lòng hưởng thụ đi hí hí ~(≧▽≦)/~
Bánh Doughnut: Minh Nguyệt-sama hãy bằng lòng hưởng thụ đi hí hí ~(≧▽≦)/~
Chân Dung Kẻ Ăn Hàng: Minh Nguyệt-sama hãy bằng lòng hưởng thụ đi hí hí ~(≧▽≦)/~
Nấm Nấm: ^O^/ Minh Nguyệt-sama anh đáp ứng đi!!
“Ai ham!” Tần Luật tim đập thình thịch, nhưng chợt nhớ tới lần bị Khổ Đinh Trà đùa giỡn trước kia, bỗng chốc cảm thấy ngượng chín mặt vì phản ứng có phần quá khích của mình.
Vũ Mộ không nhịn được mà mở miệng: “Trà huynh, mau dẫn tiểu thụ ngạo kiều nhà cậu về nhà đi.”
“Bố khỉ!! Tôi đi ngủ!! Off đây!!” Tần Luật nói xong liền