Ngoại thành phía bắc Lôi Châu, bên trong Cô Trúc đều tràn đầy đèn lồng lớn màu đỏ, âm u vắng vẻ thuộc về quá khứ giờ phút này đã được thay thế bằng không khí vui mừng vô cùng rực rỡ.
Một bộ giá y màu đỏ thẫm mặc trên người, một đôi uyên ương vô cùng triền miên.
Vị nữ tử nhỏ gầy mặc trên người giá y đỏ thẫm, chậm rãi ngồi xuống trước gương đồng, hôm nay dây tua dài màu hồng phấn trên tóc đổi lại thành màu đỏ rực rỡ, gương mặt nàng ánh chiếu trong gương đồng mang theo ba phần thẹn thùng.
Nhược Yên nhẹ nhàng nhấc bút, vẽ lên hai hàng chân mày - đôi mắt trong suốt kia không còn chút gì thê lương, hôm nay đều tràn đầy ấm áp mong chờ.
Đặt xuống bút kẻ chân mày, môi son nhàn nhạt nhấp trên giấy đỏ, cánh môi vốn có chút nhợt nhạt, hiện giờ đã biến thành hồng nhuận.
"Lần này, ta muốn dụng tâm mà sống..."
Khẽ nói với bản thân mình trong gương một câu như vậy, Nhược Yên cười một cách thản nhiên, cho dù chỉ có một ngày, ta cũng không tiếc rồi.
"Nhược Yên." Hoán Thần nhẹ nhàng gõ cửa.
"Hoán Thần..." Nhịn xuống ý cười lộ trên gương mặt, Nhược Yên chậm rãi đến trước cửa, tuy nhiên cũng không mở cửa phòng: "Ngày mai chính là ngày ta và ngươi thành thân, nếu như hôm nay hai ta lại gặp nhau, có lẽ không hợp với lễ nghi..."
Hoán Thần cười áy náy: "Ta biết đêm nay ta đường đột, chẳng qua ta chỉ có ít lời, ta nghĩ trước khi hai ta thành thân liền nói cho ngươi biết." Hơi dừng lại một chút, Hoán Thần khẽ mở miệng hỏi: "Ta...!có thể vào không?"
Chậm rãi mở cửa, Nhược Yên ngượng ngùng đối mặt với Hoán Thần, ánh nhìn chuyển động, gương mặt thẹn thùng chiếu rọi vào trong mắt Hoán Thần.
Chỉ thấy thân thể Hoán Thần khẽ chấn động, kinh ngạc nhìn hồng y trước mắt mình, không nhịn được tim đập cuồng loạn trong lòng.
Hoán Thần ngây ngốc bật cười, trong lúc lơ đãng đã lầm bầm nói: "Thật đẹp..."
"A..." Nhược Yên nhẹ nhàng cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Vậy ngươi chỉ định nói với ta hai chữ này thôi sao?"
Hoán Thần vội vàng lắc lắc đầu, khẽ cầm lấy tay nàng, lại thêm nụ cười nồng đậm trên gương mặt: "Đột nhiên ta nghĩ đến một chuyện cũ, muốn nói cho ngươi biết."
"Chuyện cũ gì?" Nhược Yên ngẩng đầu nhìn Hoán Thần, sau cùng, nàng chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng lại khiến Hoán Thần cảm thấy rung động.
"Công tử..." Lưu nhi đứng bên ngoài Cô Trúc ôm lấy một vò Nữ Nhi Hồng đưa đến, mỉm cười mở miệng nói: "Dân chúng Lôi Châu muốn tạ ơn công tử người vì đã giúp bọn họ xây dựng tường thành, cố ý dâng lên một vò Nữ Nhi Hồng, hơn nữa còn nói nếu như đêm nay công tử uống chắc chắn sẽ cùng Nam Cung cô nương bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm."
Hoán Thần ngầm hiểu ý trong lòng, mỉm cười nhìn Lưu nhi: "Lưu nhi, đa tạ ngươi, trễ như vậy rồi còn mang rượu đến đây."
Lưu nhi gật đầu ôm lấy bình rượu đưa đến: "Đêm nay Lưu nhi chúc công tử cùng Nam Cung cô nương trước, vĩnh kết đồng tâm."
Hoán Thần nhận lấy rượu, cười nói: "Hiếm có dịp đêm nay ánh trăng lên cao, thật là đẹp, không bằng ba người chúng ta uống cùng nhau vài chén, thấy thế nào?"
Lưu nhi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nhược Yên: "Được thì được, chỉ sợ tân phu nhân không cho phép..."
Nhược Yên lắc lắc đầu, nụ cười trên mặt đã có mấy phần say: "Uống vài chén thôi thì được, cũng là tâm ý của dân chúng Lôi Châu, làm sao Nhược Yên không đồng ý được, phải không?"
Nụ cười như vậy ánh vào trong mắt Lưu nhi, khiến cho Lưu nhi cảm thấy nàng đêm nay vô cùng say lòng người, chỉ nhẹ nhàng liếc mắt một chút thôi liền đã làm cho người ta cảm thấy say ba phần.
Lấy lại bình tĩnh, Lưu nhi lặng lẽ nhìn thoáng qua Hoán Thần bên cạnh, tuy là nữ giả nam trang, nhưng ngay trên gương mặt trong sáng kia đều là ôn nhuận không thể che đậy được, mặc dù nhìn qua thân thể hơi gầy, nhưng mà đứng sóng vai cùng Nhược Yên chỉ trong phút chốc, làm cho người ta cảm giác được rằng hai người thật sự rất xứng đôi.
"Thế...!ta đi lấy vài chén rượu đến." Lưu nhi phủi phủi tay, chợt phát hiện đây là lần đầu tiên mình đến nơi này, nàng liền quay đầu nhìn Nhược Yên hỏi: "Chén rượu để ở đâu vậy?"
Nhược Yên nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn Hoán Thần thật sâu: "Để ta đi lấy là được, hai người ở trong đình chờ ta một chút."
"Được..." Hoán Thần gật gật đầu cùng Lưu nhi đi vào tiểu đình.
Nhìn Nhược Yên đi xa, Hoán Thần thở dài, cúi đầu nhìn Nữ Nhi Hồng trong tay: "Lưu nhi, thuốc mê này cho khoảng bao nhiêu?"
Lưu nhi đáp lại: "Công tử yên tâm, chỉ cần cho vào một chút, sẽ không làm tổn hại gì cho Nam Cung cô nương."
Hoán Thần hơi thở phào nhẹ nhõm, nghiêm nghị nhìn Lưu nhi: "Lưu nhi, ngày mai ngươi có sợ không?"
"Chắc chắn ta không sợ, chỉ sợ công tử muốn nhảy vào trong sóng lớn, ta lo an toàn của công tử, dù sao thì người cũng là nữ tử mà..." Bất chợt Lưu nhi lo lắng nhìn Hoán Thần, trong lòng không nhịn được vô cùng chua xót: "Lưu nhi vừa nghĩ đến sau này không còn được đi theo chăm sóc công tử nữa, ta thật sự đau lòng."
Hoán Thần giãn mày mỉm cười, vỗ vỗ vai Lưu nhi: "Có hợp có tan mà thôi, ngươi cũng nên có cuộc sống thuộc về ngươi, làm gì có ai làm tiểu nha đầu cả đời được, phải không nào?"
"Được thế không..." Lưu nhi còn muốn nói điều gì, tuy nhiên Hoán Thần chỉ mỉm cười lắc lắc đầu, nhìn Nhược Yên cầm chén chậm rãi đi đến.
Nhược Yên bước vào trong đình, đặt xuống ba chén rượu trên bàn đá, Hoán Thần mở ra vò Nữ Nhi Hồng rót đầy ba chén rượu, sau đó để xuống vò rượu.
Chỉ thấy Hoán Thần cầm lên một trong ba chén rượu, kính rượu Nhược Yên: "Chỉ mong trời cao đáp ứng nguyện vọng của người, để cho toàn bộ bệnh tật của Nhược Yên ngươi hoàn toàn biến mất, vui vẻ mà sống đến hết cuộc đời này."
Nhược Yên đồng thời cầm lên chén rượu, nụ cười rạng rỡ phản chiếu trong chén rượu: "Ta chỉ nguyện sẽ không trở thành gánh nặng của ngươi, mệnh cô loan của mình sẽ không làm tổn hại đến ngươi, có thể chân chính trở thành thê tử của ngươi, được nghe thấy ngươi mỗi ngày đều đọc cho ta nghe câu nói kia < bất phụ lưu niên bất phụ khanh >"
Trong lòng Hoán Thần ấm áp, cũng mang theo nhàn nhạt chua xót: "Bất phụ lưu niên bất phụ khanh, cũng vì câu nói ấy, vậy thì, Nhược Yên, ta mời ngươi."
"Hoán Thần, ta chỉ muốn dụng tâm mà sống lần này..." Nhược Yên nhìn Hoán Thần thật sâu, Hoán Thần, ở bên cạnh ta đến hết cuộc đời này, được không? Cho dù thời gian có hạn, nhưng có thể cùng ngươi kết nghĩa phu thê, ta cũng không oán không hối rồi...!Nhược Yên ngẩng đầu, đôi môi vừa chạm đến chút rượu trên miệng chén, ngay lập tức sắc mặt nàng thay đổi, trong rượu này...!làm sao lại có...!
Không dám tin lặng lẽ nhìn thoáng qua Hoán Thần cùng Lưu nhi cầm chén không uống, trong lòng Nhược Yên chợt lạnh đến cực hạn, Tô Hoán Thần, vì sao ngươi dùng thuốc mê trong chén rượu này? Chẳng lẽ ngươi không muốn lấy ta sao?
Trong lòng cực kỳ rét lạnh, uống xong chén rượu, Nhược Yên khẽ nghiêng người ngồi xuống trên ghế đá, giả vờ như mình sắp ngất đi rồi: "Hoán Thần...!rượu này...!hơi...!mạnh..."Tiếng nói dần trở nên mơ hồ, Nhược Yên gục xuống ngay trên mặt bàn.
"Nhược Yên, Nhược Yên."