"Thật ra con mọt sách chỉ...!chỉ tạm thời rời khỏi đây chút thôi, vì nàng..." Lời Tiểu Phách Tử còn chưa nói xong, chỉ thấy trong mắt Nhược Yên tràn đầy nước mắt, bỗng dưng xoay người đến khoang thuyền: "Tam cô nương, người hãy nghe ta nói..."Hoán Thần, điều ta muốn không phải chỉ là danh phận này...!phu thê đồng tâm, rốt cuộc chàng có chuyện gì không thể giải quyết được mà nhất định phải gạt ta rời đi như thế? Nhược Yên khẽ xóa đi nước mắt trên mặt nàng, cười khổ, Tô Hoán Thần, chàng không khỏi quá khinh thường Nam Cung Nhược Yên ta rồi.
"Tam tỷ..." Hoài Băng không nhịn được mở miệng gọi.
Nhược Yên bước đến khoang thuyền liền ngừng lại, lấy ra một chiếc bình nhỏ từ bên hông, đưa về phía Hoài Băng lắc lắc một chút: "Ngũ muội, muội biết dùng dược liệu này không..."
Hoài Băng bất chợt hiểu rõ, đi đến nhận lấy bình nhỏ trong tay Nhược Yên: "Ta không ngờ tam tỷ, tỷ lại dùng thứ này với Tô Hoán Thần..."
Tiểu Phách Tử bối rối mở miệng hỏi: "Tam cô nương, đây là gì?"
Nhược Yên xoay người lại, mặc dù nước mắt vẫn đọng lại trên khóe mắt, nhưng trong đôi mắt nàng lại hiện lên tia kiên định chắc chắn: "Ta muốn đuổi kịp chàng, muốn chính miệng chàng nói với ta một lời giải thích!" Hoán Thần, vì sao hết lần này đến lần khác chàng đều muốn giấu diếm ta, vì sao cho đến bây giờ đều không chịu thành thật đối với ta vậy?
"Cái này..." Tiểu Phách Tử hoảng sợ nhìn Nhược Yên: "Người hạ độc với con mọt sách sao?"
"Cái này không phải độc, mà là dược liệu bí truyền của đảo Thiên Khu, nếu người nào trúng phải mùi hương này thì sẽ có một loại mùi vị đặc biệt luôn luôn quanh quẩn trên thân thể, chỉ cần dùng vật này đi tìm, cho dù người kia có chạy đến ngàn dặm xa xôi nào cũng vẫn sẽ tìm được!" Hoài Băng vừa nói xong, liền lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong ngực, khẽ mở ra chiếc hộp, dường như trong đó có một loại sâu kì dị, run rẩy vươn lên các vòi, chỉ về phía Hoán Thần vừa rời khỏi, kế đến liền kêu hai tiếng "Chít chít" lại rút về chiếc hộp.
Hoài Băng gật đầu, lên tiếng nói: "Tam tỷ, Tô Hoán Thần đi về phía Bắc."
"Chẳng lẽ cái này là Thiên Nhật Hương!" Tiểu Phách Tử kích động hoảng sợ hỏi.
Hoài Băng kinh ngạc nhìn Tiểu Phách Tử: "Ngươi cũng từng nghe qua Thiên Nhật Hương?"
"Thật ra con mọt sách rời đi, cũng là vì..." Lời Tiểu Phách Tử còn chưa nói hết chỉ cảm thấy dưới chân mình chấn động, sắc mặt Tiểu Phách Tử bỗng chốc kinh hoảng: "Chẳng lẽ đụng phải đá ngầm!"
Hợp Hoan dụi dụi mắt chạy ra từ trong khoang thuyền: "Xảy ra chuyện gì?"
Hoài Băng đóng lại chiếc hộp nhỏ, cẩn thận cất vào trong ngực mình, xoay người phi thân lên mũi thuyền, nương theo ánh trăng nhìn bốn phía xa xôi, đột nhiên sắc mặt biến thảm: "Chỉ sợ chúng ta gặp phải kẻ thù cũ rồi!"
"Hải tặc Nam Hải sao?" Thần kinh Tiểu Phách Tử cùng Hợp Hoan bỗng nhiên căng thẳng, bọn hải tặc này xưa nay hung ác, thương nhân bình thường gặp được cũng phải rơi vào tình trạng cửu tử nhất sanh, huống chi hôm nay chẳng qua chỉ có năm nử tử trên thuyền này mà thôi?
"Đốt lên pháo hoa đảo Thiên Khu đi." Nhược Yên nhíu chặt chân mày mở miệng nói, Hoán Thần, Hoán Thần, chúng ta còn có thể dùng danh hiệu đảo Thiên Khu tránh thoát kiếp nạn, còn chàng thì sao? Một mình chèo thuyền, lặng lẽ rời đi, chàng cố ý để cho ta vì chàng lo lắng, vì chàng khó chịu, làm sao chàng có thể đành lòng đối xử với ta như thế?
Hợp Hoan gật gật đầu, nàng đồng thời phi thân lên đầu tàu, lấy ra một hỏa pháo từ trong ngực châm ngòi phóng lên trời, bỗng nhiên trong màn đêm tản ra một bông hoa tuyệt đẹp.
"Woa, pháo hoa kìa!" Lưu nhi không nhịn được ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ hỏa pháo trong đêm trăng.
Tiếng tù và bỗng nhiên thổi dài, ngàn lần không ngờ ám hiệu pháo hoa của đảo Thiên Khu không thể nào khiến cho hải tặc rời khỏi, thậm chí ngược lại còn hấp dẫn bọn hải tặc thổi kèn dốc hết toàn lực điều khiển chiến thuyền lướt đến các nàng.
"Không ổn!" Đột nhiên Tiểu Phách Tử ngẩng đầu nhìn Hợp Hoan: "Hợp Hoan, mau chóng xoay mũi thuyền đi, hôm nay chúng ta chỉ có một con đường, chính là phải ác chiến mà thôi!"
Hợp Hoan gật gật đầu, bỗng chốc cảm thấy bản thân không khỏi run rẩy, có lẽ...!đêm nay là ngày báo thù rồi! Hung hăng cắn chặt răng, Hợp Hoan chạy vào khoang lái xoay mũi thuyền, mũi thuyền Chim Ưng trực tiếp nhằm về phía ba chiếc chiến thuyền khí thế hung hãn bên kia.
Tiểu Phách Tử nghiêm nghị nhìn thoáng qua Nhược Yên: "Tam cô nương, sức khỏe người không được ổn, tốt hơn nên vào trong nghỉ ngơi đi, thật ra trước khi con mọt sách rời đi đã căn dặn ta phải chăm sóc người thật tốt, còn chuyện vì sao nàng phải đi, chờ đến khi chúng ta qua được cửa ải này, ta sẽ nói cho người biết thật rõ ràng."
Nhưng Nhược Yên lại lắc lắc đầu: "Hiện giờ sống chết đang trước mắt, ta không muốn trở thành gánh nặng, Tiểu Phách Tử, ngươi như vậy là dùng cứng đối cứng rồi, tuyệt đối không thể dùng cách này!"
Hoài Băng phi thân xuống kế bên Tiểu Phách Tử, không nhịn được giơ tay gõ đầu Tiểu Phách Tử: "Ngươi chỉ biết đưa ra mấy chủ ý vớ vẩn!"
Tiểu Phách Tử nhíu chặt mày: "Không chống lại, chẳng lẽ muốn buông tay chờ chết sao?"
Nhược Yên khẽ ho một tiếng, giương mắt nhìn sắc trời: "Chúng ta chỉ có thể đánh cuộc một ván, chạy trốn về phía Nam." Làm sao đây Hoán Thần, càng ngày ta lại cách xa chàng hơn...!chuyện ta có thể làm chỉ là lôi kéo sự chú ý của bọn hải tặc về phía Nam, để cho chàng có một con đường sống.
"Phía Nam sao?" Đột nhiên Hoài Băng hít một hơi: "Chạy về phía nam có thể gặp nước xoáy!
"Rơi vào tay bọn hải tặc này còn thảm hơn so với nước xoáy, không phải sao?" Nhược Yên bình tĩnh dứt lời: "Ngũ muội, chúng ta chỉ có con đường này thôi."
Tiểu Phách Tử vô cùng vội vàng dùng ngay Thần Cơ Pháo đưa vào cổng pháo, đốt lửa lên: "Ta liền bắn pháo làm cho bọn hải tặc cách xa chúng ta một chút, bất luận như thế nào, chúng ta cần phải giữ lại mạng nhỏ này, sớm muộn sẽ có ngày chúng ta bắt bọn chúng phải trả mối thù giết phụ mẫu!"
Lời Tiểu Phách Tử vừa nói ra, khiến cho ba người trên thuyền đều nóng lên, sống, mới có hi vọng!
Hoài Băng đến gần Tiểu Phách Tử, nghiêm nghị nhìn nàng: "Nếu như lần này ngươi không đáng tin nữa..."
"Ta cam tâm tình nguyện chết dưới tay ngươi!" Tiểu Phách Tử nghiêm nghị gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc như vậy cho đến giờ Hoài Băng chưa từng nhìn thấy.
Chỉ nghe Tiểu Phách Tử vừa dứt lời, liền giơ ngón tay ra hiệu trong khoang thuyền: "Ngũ cô nương, làm phiền ngươi đẩy hộ ta đại pháo trong gương gỗ ra đây, cho dù hôm nay chỉ đe dọa bọn chúng không được đến gần, ta cũng muốn cho bọn chúng nếm thử uy lực của những chiếc Thần Cơ Pháo này!" Tay trái khẽ vỗ vỗ cánh cổng Thần Cơ Pháo bên cạnh, chân mày Tiểu Phách Tử nhíu chặt, nghiêm nghị nhìn bọn hải tặc đang tiến đến ngày càng gần, cha, nương, phù hộ hài nhi!
Hoài Băng nặng nề gật đầu, xoay người chạy vào trong khoang thuyền, cố hết sức đẩy một thùng đạn pháo lên thuyền.
"Thất muội, giương buồm, toàn lực lui về phía Nam...!khụ." Nhược Yên nhíu chặt chân mày, không nhịn được phát ra