"Phong ấn trí nhớ của con nhiều năm như vậy là vì sợ con nhận ra ta sẽ làm hỏng đại kế của ta." Bà bà thản nhiên nói: "Hiện giờ mọi chuyện đều nằm trong tay ta, ta sẽ làm cho tên đại hoàng tử Nam Cung Liêu tự cho là đúng kia phải nếm thử mùi vị đau khổ để tang muội muội của hắn, đây là bước đầu tiên ta báo thù hoàng thất Đại Việt..." Vừa dứt lời, bà bà nắm chặt bàn tay đang run rẩy của Chân Nương, "Ta sẽ không làm tổn hại đến người thân của ta, thật sự những năm nay ta đã từng nhìn nhận các con như hài tử của ta, nhưng...!ta không thể cho phép bất kỳ ai phản bội ta dù chỉ một chút..."
"Bà bà...!quý phi nương nương..." Đột nhiên trong đầu Chân Nương hiện lên từng mảnh vỡ ký ức, nàng không tự chủ được nhắm nghiền mắt lại.
"Người không phạm ta, ta không phạm người, ta không muốn giết người, nhưng lại có người muốn ép ta..." Bà bà nặng nề thở dài, "Nam Cung Liêu muốn san bằng đảo Thiên Khu, ta sẽ dùng máu giáo huấn cho hắn biết! Nuôi các nha đầu kia nhiều năm như vậy mà chúng không hề nhớ đến chút tình nghĩa gì, từng người đều muốn chạy trốn khỏi đảo Thiên Khu, vậy thì ta sẽ làm bọn chúng nhớ rõ, vào đảo Thiên Khu của ta dễ, nhưng muốn rời khỏi đảo Thiên Khu chỉ có con đường chết!"
Rõ ràng từ trong ánh nhìn của bà bà là vô cùng thê lương, nhưng lại mang theo vài phần thích thú, "Giống như năm đó thôi, không phải vì hắn cao cao tại thượng, làm sao phu quân ta lại chết thảm nơi biển rộng kia? Nếu như muốn bức ta...!vậy đừng trách ta vô tình! Những thứ người nợ ta, ta sẽ đòi lại từng chút một..." Vẻ mặt cười quỷ dị hiện lên, khiến cho người ta cảm thấy hoảng sợ.
"Nương..." Nam Cung Viễn đau lòng gọi.
"Con ơi đến Trường Sinh Lăng con sẽ ổn thôi..." Bà bà yêu thương nhìn hắn, "Hôm nay hãy để cho Cổ Mẫu của ta ăn thật no nê đi...."
"Ầm ầm -!"
Chấn động kịch liệt trên đảo Thiên Khu, làm khơi lên từng đợt sóng cuồn cuộn không ngừng, dường như sắp có thứ gì đáng sợ chuẩn bị lao ra từ trên đảo.
"Tam tỷ, hình như đảo Thiên Khu có chuyện gì?" Hợp Hoan không nhịn được hít sâu, vô cùng hoảng sợ nhìn đảo Thiên Khu thay đổi bất ngờ.
Mộ Ly lắc đầu liên tục, vội vàng nói: "Chắc chắn Cổ Mẫu xuất hiện rồi!"
"Cổ Mẫu?" Nhược Yên nhíu nhíu mày, nhìn biển xanh mờ mịt, hiện giờ đang bị vùi lấp trong khu vực mười hai dòng nước xoáy, có thể ổn định thuyền không bị những cơn sóng cuốn đi đã không dễ gì rồi, nếu như chút nữa không vượt qua được, lại thêm sóng lớn ập đến từ đảo Thiên Khu, chỉ cần đẩy thuyền thêm ba tấc nữa, có khả năng làm động đến cơ quan làm ba người trên thuyền chết không toàn thây!
Sắc trời sáng rực, trong trẻo không mây, nhưng trong lòng ba người trên chiếc thuyền này hoàn toàn là mây đen mờ mịt.
"Lục muội, đừng nhìn phía sau, hãy nghe ta dặn, chúng ta mạnh mẽ xông ra!" Nhược Yên lấy lại bình tĩnh, quan sát tỉ mỉ ba dòng nước xoáy sau cùng, "Dựa vào tâm kế của bà bà, nhất định cửa sống sẽ giữ lại sau cùng để biến thành cửa tử, vì vậy chúng ta không thể đi.
Mặc dù bây giờ cửa sống đã xuất hiện trước mắt, nhưng vạn lần không thể đi..." Bất chợt, Nhược Yên cương lên thân mình bịt chặt miệng, không nhịn được phun ra ngụm máu, chỉ thấy nàng run rẩy lắc lắc đầu, "Bên kia...!đi về bên kia...!đi về Kinh môn, đánh cuộc phen này!"
"Tam tỷ!" Hợp Hoan hoảng sợ ôm lấy Nhược Yên đang run rẩy, "Tỷ...!có phải bệnh tái phát rồi không? Con mọt sách! Không biết con mọt sách đang ở đâu rồi? Làm sao đây? Làm sao đây?"
"Tam tỷ..." Mộ Ly hốt hoảng nhìn sắc mặt tái nhợt của Nhược Yên, vì sao...!vì sao phát bệnh ngay lúc này! Bây giờ nên làm sao đây?
Nhược Yên cười gượng, chật vật chỉ về phía Kinh môn, "Lục muội...!đừng chần chừ nữa...!đi mau đi!" Ông trời ơi, hãy cho ta thêm chút thời gian, cho ta thêm chút thời gian....!ta muốn giúp hai vị muội muội của ta bình yên rời khỏi đây...!
Mộ Ly vội vàng gật đầu, di chuyển mái chèo, mới vừa chuyển mũi thuyền, không nhịn được hít sâu, "Đi về phía này sẽ đụng phải nước xoáy!"
"Xông...!xông qua đi!" Nhược Yên dùng hết sức lực sau cùng, lại phun ra ngụm máu tươi.
"Lục tỷ, ta tin tam tỷ!"Hợp Hoan gật đầu liên tục, "Cho dù chết, có tam tỷ ở đây, có lục tỷ ở đây, trên đường hoàng tuyền, không hề cô đơn chút nào, nói không chừng chúng ta có thể gặp được đại tỷ..." Bất chợt Hợp Hoan mỉm cười, "Vậy thì tỷ muội chúng ta được gặp lại nhau rồi..."
Mộ Ly nhìn Hợp Hoan thật sâu, "Thất muội, nếu như chúng ta còn sống, sau khi rời khỏi đây hãy đồng ý với ta một chuyện."
"Được!" Hợp Hoan gật đầu.
Mộ Ly giãn mày mỉm cười, dùng sức điều khiển mái chèo, lướt đến dòng nước xoáy kia.
Dòng nước xoáy ập lên mép thuyền, nhưng chỉ nhẹ nhàng lay động, sau đó biến mất trên biển, giống như chưa từng xuất hiện.
Trong lúc Mộ Ly đang kinh ngạc thì lại nhìn thấy dòng nước xoáy mới xuất hiện từ mặt biển tĩnh lặng kia!
"Trong hư có thực...!trong thực có hư...!bà bà...!ta...!thắng rồi..." Nhược Yên thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy từng đợt xóc nảy trên thuyền, một đợt sóng lớn đẩy thuyền bé về phía xa.
"Vù - vù - vù - "
Trùng độc đang chiến đấu cùng nhau bỗng nhiên phân ra tứ tán, dường như đang né tránh thứ gì rất đáng sợ.
"Gào -!"
Một tiếng vang quỷ dị của côn trùng vang lên, vô cùng chói tai.
Lại thêm đợt sóng lớn đánh lên thuyền, Hợp Hoan khó khăn kềm lại trọng tâm thuyền, cúi đầu nhìn Nhược Yên đang thở thoi thóp nôn ra máu không ngừng trong lòng, "Tam tỷ, tỷ cố chịu đựng! Cố chịu đựng đi!"
"Đi..." Nhược Yên mấp máy môi nói ra, "Đi nhanh...!"
Mộ Ly dùng sức điều khiển mái chèo, chỉ nghe thấy tiếng gỗ gãy nát vang lên, trong nháy mắt mái chèo bị chia thành hai khúc! Mộ Ly vô cùng hoảng sợ nhìn miếng gỗ còn lại trong tay, "Không ổn rồi!"
"Lục tỷ, tỷ!" Đôi mắt Hợp Hoan hiện lên vẻ tuyệt vọng, "Chúng ta nên làm gì đây?"
"Gào -!"
Lại tiếng kêu quỷ dị của côn trùng vang lên, sóng cuộn ngút trời, thuyền nhỏ bị sóng lớn đẩy ra xa, nước biển văng lên làm ướt xiêm y ba người.
Mộ Ly dùng tay làm mái chèo, nhưng đối mặt với từng đợt sóng lớn liên tiếp thế này, lực của mười ngón tay như kiến hôi muốn đẩy cây vậy, nhỏ bé không