Khi quyển da cừu được trải ra trên chiếc bàn giữa đại đường thì Nam Cung Liêu cùng Vân Ca vội vàng chạy đến xem thử, lúc thấy những hoa văn kì dị trên miếng da cừu, hai người họ khó hiểu nhìn Chân Nương, "Đây chính là bản đồ tiên quang?"
Chân Nương gật đầu, chỉ vào hai vùng đất trống trên bản đồ, "Hiện giờ chỉ còn hai mảnh đất trống trên bản đồ, thật sự không biết là nơi nào, vì còn thiếu hai tiên quang."
Vân Ca tinh tế quan sát kỹ bản đồ, "Theo như bản đồ này cho thấy, chỉ cần vượt qua những hải vực này liền có thể tìm được cửa vào Trường Sinh Lăng..."
Nam Cung Liêu liếc mắt nhìn Vân Ca, "Sao vậy? Công chúa Đại Chiếu cảm thấy hứng thú với lăng mộ này hay sao?"
"Từ trước đến giờ ta hoàn toàn không có hứng thú với thứ của người chết." Vân Ca cười lạnh, "Bà bà đảo Thiên Khu khổ công tìm kiếm cả đời cũng chỉ vì thứ này thôi sao, thật nực cười, nếu như trên đời này thực sự có thuốc trường sinh, vậy thì tại sao những kẻ ngồi trên ngôi vị hoàng đế đều phải chết?"
"Bà bà làm thế chỉ để lấy được tiên đan trong Trường Sinh Lăng mà thôi." Chân Nương nghiêm túc nhìn Vân Ca, "Truyền thuyết nói rằng tiên đan trong Trường Sinh Lăng có thể...!có thể trị hết bệnh cho hoàng tộc Đại Việt."
"Bệnh của muội muội!" Bỗng nhiên Nam Cung Liêu nghiêm túc nói, "Nếu như điều đó là thật, ta nguyện đi chuyến này vì muội muội!"
"Thật sự bệnh của tam tỷ có thể khỏi rồi, xem như Trường Sinh Lăng có là địa ngục đi chăng nữa, ta cũng nguyện đi chuyến này!" Hoài Băng gật đầu liên tục nhìn Mộ Ly, "Lục muội, từ trước đến giờ muội đã đọc rất nhiều sách thuốc, vậy có từng nghe tiên đan này bao giờ chưa?"
Mộ Ly gật đầu, "Quả thật sách thuốc có ghi lại chuyện Trường Sinh Lăng có giấu tiên đan, nếu thật sự tốt cho tam tỷ, ta cũng nguyện đi lần này." Vừa dứt lời, nàng có chút chần chờ nhìn Chân Nương, "Chẳng lẽ vì bà bà mang bệnh khó chữa nên phải nghĩ hết biện pháp tìm kiếm Trường Sinh Lăng sao?"
Chân Nương khẽ run, nhìn Nam Cung Liêu cùng Vân Ca, "Thật ra thì...!năm đó Đại Việt Đại Chiếu bị tiêu diệt hoàn toàn là do bà bà dựng lên, bà bà chính là người thao túng phía sau đám hải tặc thần bí kia...!bà bà làm như thế hoàn toàn vì nhi tử của người là - Nhị hoàng tử Đại Chiếu Nam Cung Viễn."
"Vương đệ! Chẳng lẽ bà bà Thiên Khu là..." Trong thoáng chốc khiến sắc mặt Nam Cung Liêu tái xanh, "Quý phi Ô thị!"
"Không sai." Chân Nương vừa dứt lời, nàng liền tránh đi ánh mắt ân cần của Vệ tướng quân, "Bệnh tình của nhị hoàng tử Đại Chiếu rất giống bệnh tình của tam muội, ta liều chết trộm được tấm bản đồ này, nhưng thật khó khăn, sức một người không đủ, ta không biết nên..."
"Nhị tỷ, tỷ không chỉ có một mình đâu?" Giọng nói Hợp Hoan vang lên theo Nhược Yên đi ra, "Có thể giúp được tam tỷ ta còn mong gì hơn, ta không muốn vị tỷ tỷ nào lại rời xa ta nữa!"
"Sống chết có số, sống làm sao không tiếc là được rồi." Nhược Yên thản nhiên nói, "Nếu chỉ vì một mình ta mà liên lụy mọi người bị gặp nguy hiểm, ta thà sống thêm mấy ngày thôi cũng đủ rồi."
"Chuyện này cũng không phải của riêng ngươi!" Vân Ca lạnh lùng nói, nhìn thoáng qua Hải Lẫm, "Mối thù diệt quốc, không lẽ nói quên liền quên được sao? Bà bà đảo Thiên Khu càng muốn lấy được, ta càng không để bà ta lấy được! Nhất định ta phải xen vào chuyện này rồi!"
"Mọi người đều muốn đến Trường Sinh Lăng sao?" Bất chợt Tiểu Phách Tử nói, "Chẳng qua đây chỉ là nơi sách cổ ghi chép lại mà thôi." Hơi ngừng lại, Tiểu Phách Tử chỉ lên địa đồ, "Mọi người nhìn thử mạch nước chỗ này đi, ta nhớ rõ chỗ này là nơi tụ tập đá ngầm, nhưng mà vẽ trong đây thì lại là dãy núi, không phù hợp chút nào.
Ta đoán Trường Sinh Lăng chỉ là màn kịch mà người xưa nghĩ ra để lừa gạt chúng ta, chúng ta cứ tùy tiện đi tìm lăng như thế, đầu tiên là nguy hiểm, hơn nữa chẳng có gì để chơi, chẳng phải liên lụy mọi người chết cả sao, tóm lại là chơi không vui tí nào!"
"Nàng chỉ biết chơi đùa thôi." Hoài Băng không nhịn được kéo áo Tiểu Phách Tử, "Thật sự khi nào nàng mới trưởng thành được đây?"
Hợp Hoan trừng mắt liếc Tiểu Phách Tử, "Nếu như ngươi sợ thì không đi là được, còn ta nguyện ý mạo hiểm vì tam tỷ lần này."
Tiểu Phách Tử ngẩn người, nặng nề thở dài, "Nếu mọi người quyết định muốn đi rồi, vậy ta cũng đi thôi, không để mọi người chê cười ta được!"
"Nhưng mà thuyền...!điện hạ." Vệ tướng quân ôm quyền, cúi người trước mặt Nam Cung Liêu, "Sợ rằng không thể chịu đựng được thêm sóng to gió lớn, ta nghĩ chúng ta nên về đảo trước."
Nam Cung Liêu nhíu mày, gật đầu, "Vệ tướng quân, ta nghĩ theo lộ trình hiện giờ thì phải mất mấy ngày nữa mới về đảo được."
Vệ tướng quân liếc nhìn Vân Ca vô cùng thâm ý, "Ta nghĩ chuyện này phải xem thử công chúa Đại Chiếu có nguyện ý ra sức giúp một tay không?"
Vân Ca cười lạnh, "Bạch Lân Hải Xà của ta cần nghỉ ngơi thêm vài ngày, nếu các ngươi muốn bọn chúng kéo thuyền thì phải đợi rồi."
"Nhưng còn bệnh của muội muội thì sao!" Nam Cung Liêu nắm chặt tay trừng mắt nhìn Vân Ca, "Càng trễ một ngày thì sẽ nguy hiểm một ngày."
"Ca ca, không sao đâu." Nhược Yên mỉm cười thản nhiên nhìn Vân Ca, "Ta có phò mã ở bên, cho dù phát bệnh cũng sẽ không sao cả, vậy nên để Bạch Lân Hải Xà của công chúa điện hạ nghỉ ngơi thêm mấy ngày, Nam Cung Nhược Yên ta không chết được đâu."
Tô Hoán Thần, Vân Ca hơi ngẩn ra, vừa nghĩ đến vị thư sinh nho nhã kia khiến đáy lòng nàng vô cùng chua xót, cùng là công chúa, vì sao nàng ta có thể gặp được phu quân như thế?
Hải Lẫm nhìn thấy Vân Ca gượng cười, buồn bã cúi đầu, hung hăng nắm chặt chuôi kiếm bên hông.
Vệ tướng quân cung kính ôm quyền cúi đầu, "Nếu bây giờ đã biết bà bà đảo Thiên Khu là kẻ thù chung của Đại Việt và Đại Chiếu, vậy tại hạ nghĩ chuyện cần làm nhất là đồng tâm hiệp lực đối phó với kẻ thù, còn chuyện ân oán hai nước, thiết nghĩ điện hạ nên lấy đại cuộc làm trọng, tạm thời buông bỏ mối hận cũ, cùng Đại Chiếu lên đường tìm Trường Sinh Lăng mới chính là thượng sách."
Nam Cung Liêu nhếch miệng, gật đầu, "Nếu Vệ tướng quân đã nói như vậy rồi, ta liền vỗ tay thiết lập ước định, nếu bà bà Thiên Khu không chết, chắc chắn sẽ không gây chiến xâm phạm Đại Chiếu, khơi dậy can qua!" Vừa dứt lời, Nam Cung Liêu giơ tay nhìn Vân Ca cùng Tiểu Phách Tử, "Không biết thái tử, công chúa Đại Chiếu có bằng lòng hóa can qua vi ngọc bạch* không?"
(*) giải quyết chiến tranh bằng biện pháp hòa bình.
Hai tay Tiểu Phách Tử vẫn khoanh trước ngực, "Ta chỉ muốn vỗ tay cùng con mọt sách thôi."
Vân Ca cũng mỉm cười đáp lại Nam Cung Liêu, khẽ vỗ tay lập ước định cùng Nam Cung Liêu, "Được! Hôm nay đã vỗ tay rồi, nên tạm gác lại thù hận giữa chúng ta, giết bà bà đảo Thiên Khu rồi lại nói."
Đáy mắt Chân Nương hiện lên chút lạnh lẽo, từng người trong các ngươi đều muốn làm chuyện bất lợi với bà bà, lần này nhất định các ngươi chỉ có đi mà không về được.
Vừa nghĩ đến đây, Chân Nương do dự nhìn mấy vị tỷ muội bên cạnh mình, vì sao