"A...!a..." Tiếng ca quái dị vang lên lần nữa, đột nhiên Nhược Yên cảnh giác nhìn chung quanh, muốn tìm ra nơi phát ra thanh âm này.
"Ai thế?" Chỉ thấy Tiểu Phách Tử la to bên ngoài miếu thờ.
Bóng kiếm lóe sáng, từ đâu xuất hiện một người kêu lên, "Dừng tay!"
"Ca ca!" Nhược Yên ngạc nhiên nhìn chằm chằm Nam Cung Liêu xuất hiện ở miếu thờ, nàng vội vàng bước nhanh đến nói, "Ca ca, huynh không sao là tốt rồi, tốt quá rồi."
Nam Cung Liên gật đầu nhìn Nhược Yên, "Làm sao ca ca gặp chuyện gì được?" Kế đến hắn quay đầu nhìn Vệ tướng quân giương cung tuốt kiếm, ra hiệu cho hắn cất thanh kiếm kia đi.
Vệ tướng quân chậm rãi thu kiếm về, nhìn thoáng qua Chân Nương bên kia, dường như sắc mặt nàng có chút tái xanh.
"Tướng quân Hải Lẫm đâu rồi?" Vân Ca nhìn ba người bọn họ, không ngờ chỉ thiếu duy nhất Hải Lẫm mà thôi.
Chân Nương lắc lắc đầu, không đáp lại lời Vân Ca, nàng chỉ đến cạnh Hợp Hoan, nhẹ nhàng thở dài, "Mọi người bình yên là tốt rồi."
"Tiểu Phách Tử, không ngờ ngươi là nữ tử?" Nam Cung Liêu kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiểu Phách Tử hiện giờ đang xõa ra mái tóc đen dài, "Không phải ngươi là thái tử Đại Chiếu sao?"
"Nữ tử thì sao?" Tiểu Phách Tử không phục nhìn Nam Cung Liêu, "Đại Đường cũng có Võ Tắc Thiên đấy thôi? Ai nói với ngươi nữ tử thì không thể làm hoàng đế hả? Hơn nữa, ta chưa từng nói ta là nam tử mà, không phải à? Ta là một người đặc biệt!"
"Ngươi!" Nam Cung Liêu kềm nén tức giận, hắn nhếch miệng nhìn Vân Ca, "Đây cũng là chuyện riêng của Đại Chiếu ngươi, tất nhiên ta không tiện hỏi nhiều làm gì."
Vân Ca lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng đáy lòng thoáng hiện chút bất an, thật ra Hải Lẫm đâu rồi?
"A...!a..." Tiếng hát mờ ảo vang lên lần nữa.
Mọi người hít sâu, đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng lạnh lẽo.
"Thanh âm này...!hình như là ở kia..." Hoán Thần chậm rãi quay đầu, đột nhiên cảm thấy như bị thứ gì đâm vào ngực, đau đớn làm nàng không tự chủ được ôm chặt ngực, nàng từ từ đợi đau đớn qua đi liền vội vàng mỉm cười, cố gắng che giấu vẻ đau đớn đang hiện trên mặt, nàng nhìn Nhược Yên đang bước đến gần chăm chú, âm thầm thở dài, chẳng lẽ do những cây Linh Chi kia...!độc trong người ta...!sắp phát tác sao?
Hoán Thần lưu luyến nhìn Nhược Yên, đột nhiên cười khổ, ông trời ơi, hãy cho ta thêm chút thời gian nữa để ta tìm được vị trí Trường Sinh Lăng, giúp Nhược Yên bình an khỏe mạnh...!
"Con mọt sách, ngươi..." Tiểu Phách Tử ân cần nhìn Hoán Thần, "Ngươi có sao không, vì sao sắc mặt ngươi không ổn vậy?
Hoán Thần lắc đầu, âm thầm cắn răng cương lên thân mình, mỉm cười nhìn mọi người chung quanh, "Nghe tiếng hát như thế làm ta cảm thấy khó chịu."
"Ta cũng cảm thấy không ổn tí nào! Rờn rợn sao đó..." Tiểu Phách Tử gật đầu, đến gần Hoán Thần, "Không được, nhất định phải tóm yêu nữ đang giả thần giả quỷ ra mới được!"
Nhược Yên ân cần đi đến, nhẹ nhàng giúp Hoán Thần lau mồ hôi lạnh trên trán, "Thật sự không sao chứ?"
Hoán Thần mỉm cười ôn nhuận, chẳng qua chỉ khẽ lắc đầu.
Chân Nương cẩn thận lấy ra quyển da cừu trong áo, nương theo ánh lửa nhìn kỹ, "Hiện giờ chúng ta đang ở dưới biển Càn Khôn, có lẽ là...!nơi này..." Ngón tay chậm rãi chỉ lên năm vạch đường kỳ lạ trên bản đồ.
Hợp Hoan quay đầu lại, nhìn cẩn thận, "Cái này chẳng phải là quái ngư trong hồ băng sao!"
Mộ Ly xem xét tỉ mỉ, đường nét được vẽ rất giống quái ngư, mà hoa văn bên cạnh lại là những cành cây vừa bị cháy khô kia, vậy ba hoa văn còn lại là gì?
"Có lẽ hoa văn này không phải là thật." Hoán Thần từ từ đi đến, nhìn đường nét trên tấm da cừu này, ánh mắt nàng dọc theo đường nét trên tấm bản đồ đi xuống dưới, nhìn khu vực trống chưa được vẽ bên góc trái, nơi này có phải là vị trí Trường Sinh Lăng không? Thì ra vẫn còn đoạn đường dài như vậy cần phải đi, Nhược Yên, không biết ta còn thời gian để đi cùng nàng đoạn đường dài như vậy không?
Hoán Thần khẽ nhíu mày, giấu đi đau thương nơi đáy mắt, lặng lẽ thở dài.
Nhược Yên đi đến gật đầu nói, "Đúng thế, nếu như đây là lối vào Trường Sinh Lăng, chắc chắn sẽ có cơ quan trùng điệp để ngăn người khác không vào dễ dàng.
Hồ băng có quái ngư, miếu cổ có nhiều loại cây kỳ quái, vậy ta đã có hai từ thủy, và mộc ..." Nhược Yên nhíu mày nghĩ thầm, nếu thứ này được bố trí theo ngũ hành, khẳng định còn có kim hỏa thổ, còn ba cửa ải phải vượt qua, nhưng từ khi vào biển Càn Khôn này vẫn không thấy được ba cửa ải đó, không biết chúng đang ở đâu đây?
"Ngũ hành?" Sắc mặt Nam Cung Liêu thay đổi, muốn nói gì lại thôi, cuối cùng hắn nhìn thoáng qua Vân Ca rồi im lặng.
"A...!a...!a"
Thanh âm u oán vang lên lần nữa, ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn pho tượng Phật lớn ngay trong miếu thờ.
"Tượng Phật?" Hoài Băng cảnh giác nhìn chằm chằm tượng Phật, dường như có chút thay đổi so với lúc mình cùng Tiểu Phách Tử vào đây, nhưng rốt cuộc thay đổi ở đâu nhất thời không nói ra được.
"Mọi người cẩn thận..." Hoán Thần dặn dò mọi người, vội vàng đến cạnh Nhược Yên, "Nàng cũng nên cẩn thận."
Nhược Yên gật đầu, chậm rãi bước đến gần tượng Phật cùng mọi người.
"A...!a...!a..."
Khi mọi người ngẩng đầu, tinh tường nhìn thấy đôi mắt của tượng Phật chuyển động, tượng sống sao!
"Mọi người cẩn thận!" Vệ tướng quân hét to, rút kiếm khỏi vỏ, chạy đến bảo vệ Nam Cung Liêu, "Mau rời khỏi đây đi!"
"Ầm!"
Đột nhiên nghe thấy tiếng vang lớn trong miếu thờ, mọi thứ đều chấn động mãnh liệt, không ngờ tượng Phật trước mặt ngồi dậy từ tòa sen, nhìn mọi người cười to quỷ dị.
Tượng Phật run lên, xác người rơi xuống lần lượt, lộ ra giáp vàng bao phủ chung quanh.
"Con mọt sách, mau chạy ra ngoài đi!" Giọng nói lo lắng của Tiểu Phách Tử vang lên bên tai.
Hoán Thần nghiêm túc quan sát tỉ mỉ tượng Phật giáp vàng, từng mảnh giáp vàng gắn chặt với nhau, nút trên y phục đều được đúc, không để lộ khe hở nào, nếu thật sự có vật gì còn sống trong đó, vậy chắc là đã được đặt bên trong từ khi đúc rồi.
Trường Sinh Lăng tồn tại nghìn năm, trên đời này làm sao có vật gì sống