Tiếng suối trong veo chảy róc rách, nước hồ xanh biếc như gương, sơn động này được mười bốn chiếu đèn lưu ly chiếu sáng.
Không hề có cung điện hoa lệ, cũng không hề cổ xưa giống như trong tưởng tượng, chẳng qua nơi này chỉ giống nhà tranh vách đá nơi thôn xóm Giang Nam vậy.
Hai con mãng xà vẩy tím quay đầu nhìn Vân Ca một chút rồi im lặng chui vào bụi cỏ.
"Nơi này chính là Trường Sinh Lăng sao?" Chân Nương không dám tin đi vài bước dọc theo con suối, sau đó nàng lại nghĩ đến đủ loại hiểm nguy trên đường đến đây, vậy mà nơi này lại bình lặng như thế, làm sao lại là Trường Sinh Lăng được?
Tiểu Phách Tử cúi người, dùng tay hốt lên chút nước suối, sau đó uống ngay một ngụm, không nhịn được lớn tiếng khen ngợi: "Nước này ngọt ghê ta."
Hoài Băng bất đắc dĩ trừng mắt liếc Tiểu Phách Tử, "Nàng đừng uống bậy bạ nữa, lỡ như có độc thì sao?"
"Sao lại có độc được?" Tiểu Phách Tử chỉ vào vài con cá nhỏ đang bơi thoải mái giữa suối, "Mọi người nhìn đi, có cá ở đây mà, làm sao có độc được đúng không..."
Hợp Hoan kéo Mộ Ly đến cạnh suối, múc nước tẩy rửa bụi đường, nhìn vết máu đã khô trên người Mộ Ly, "Ta thấy nơi này hoàn toàn bình yên, chắc sẽ không có nguy hiểm gì, thừa dịp này chúng ta nhanh chóng chăm sóc vết thương đi."
Mộ Ly gật đầu, để Hợp Hoan tùy ý cởi y phục lộ ra vết thương loang lổ, nước hồ lạnh như băng nhỏ xuống vết thương, làm vết thương nóng rực kia mát lạnh đôi chút.
Nhược Yên đỡ Hoán Thần đi dọc theo con suối đến nhà tranh kia, hai người đồng thời dừng bước ngoài cửa.
"Điện Trường Sinh?" Nhược Yên lẩm bẩm đọc tấm biển treo ngoài ngôi nhà tranh, dường như hiểu ý mỉm cười, "Là cung điện hay vẫn là nhà tranh, hoàn toàn chỉ là trong suy nghĩ mà thôi, thật là thâm diệu."
Hoán Thần mỉm cười, "Ta thì cảm thấy rất thích nhà tranh, ít nhất cho người ta cảm giác sạch sẽ không mang theo mùi máu tanh chốn cung đình."
Nhược Yên gật đầu, nàng chuyển ánh nhìn về câu đối dán ngoài cửa, khẽ đọc lên:
"Nhất vãng tình thâm, đãn cầu thính khê ngọa quân hoài.
Lưỡng tâm tương đồng, chích nguyện văn hương bạn khanh lai." (*)
(*) Mối tình thâm, chỉ cầu nghe suối hoài niệm người.
Lưỡng tâm cùng mối, chỉ nguyện ngửi hương đợi người về."Nếu có ngày như vậy, thì dù chỉ còn một khắc, cũng đủ rồi." Bỗng nhiên Hoán Thần mỉm cười, nắm chặt tay Nhược Yên, "Nàng nói xem phải không?"
"Không đúng..." Nhược Yên lắc đầu, "Làm sao chỉ còn một khắc được?"
"Con mọt sách, ngươi thật là, ngốc ơi là ngốc, tất nhiên là ngươi phải ở bên tam cô nương, hai người phải ở bên nhau trọn đời trọn kiếp chứ, vậy mới được nha." Tiểu Phách Tử cười ha ha nhìn Hoán Thần, "Có phải lần này ta thông minh hơn ngươi không?"
Hoán Thần nhoẻn miệng cười, trong lúc mơ hồ nàng khẽ đẩy cửa gỗ, trong nhà bụi đất bám đầy, vì đột nhiên cửa bị mở ra kéo theo làn gió nhẹ, khiến bụi đất bay lên làm Hoán Thần ho liên tục.
Nhược Yên che lại mũi miệng Hoán Thần, cảnh giác nhìn chung quanh, không ngờ bên trong hoàn toàn trống, cũng không hề có chiếc giường gỗ nào, thật là lạ.
Nhược Yên đỡ Hoán Thần lùi về sau mấy bước, đau lòng nhìn gương mặt tái nhợt của Hoán Thần, "Hoán Thần, có phải nàng cảm thấy không ổn trong người?"
Hoán Thần vừa chậm rãi hồi phục, vừa phẩy tay cười nói: "Không sao, ta không sao."
Hoài Băng đi đến nhìn bên trong, khó hiểu nhìn bốn hướng, lên tiếng nói: "Kỳ vậy, nếu như nơi này thật sự là Trường Sinh Lăng, vì sao lại đơn sơ như thế, làm sao có thể giống nơi cất giữ tiên đan được? Chẳng lẽ truyền thuyết kia là giả sao?"
Trong thoáng chốc gương mặt Hoán Thần trở nên xanh xao, lo lắng nắm chặt tay Nhược Yên, "Nhà tranh hơi lạ, có lẽ ẩn chứa cơ quan gì, ta đoán chừng nơi này có thể không phải Trường Sinh Lăng thật.
Nhược Yên, chưa đến phút cuối cùng nàng không được bỏ cuộc."
"Làm sao ta bỏ cuộc được?" Nhược Yên cũng nắm chặt tay Hoán Thần, "Điều nàng nói ta hiểu rất rõ, dụng tâm mà sống, chỉ cầu không tiếc hiện giờ vẫn chưa phải là sơn cùng thủy tận, làm sao ta dễ dàng nói bỏ cuộc được, phải không?"
"Tốt rồi...!tốt quá rồi..." Hoán Thần mỉm cười gật đầu, mơ hồ nhìn câu đối trên tường kia, "Nhược Yên, câu đối trên cửa viết gì vậy?"
Nhược Yên đọc câu đối thêm lần nữa, dường như nàng phát hiện điều gì, sau đó giơ tay lắc lắc trước mặt Hoán Thần, "Hoán Thần, nàng...!không lẽ nàng không nhìn thấy được gì sao?"
"Ha ha, tất nhiên không phải rồi..." Hoán Thần mỉm cười ôn nhuận, "Ta chỉ muốn nghe giọng nàng nhiều hơn thôi."
Nhược Yên lo lắng chạm nhẹ gương mặt Hoán Thần, "Không được gạt ta."
"Làm sao ta dám gạt nàng được, phải không nào?" Chân mày Hoán Thần chậm rãi giãn ra, liên tục lặp lại câu đối được khắc trên tấm biển trước cửa, "Ngửi mùi hương...!ngửi hương..."
Nhược Yên nhìn khắp bốn phía, hít thật sâu mấy hơi, hình như có mùi thơm gì ở đó thì phải?
Hoán Thần kéo theo Nhược Yên đến gần hồ ngoài kia, nàng giương mắt nhìn tấm bia đá đối diện bờ hồ, "Nhược Yên, nàng có thể nhìn rõ hình gì được vẽ trên bia đá không?"
Nhược Yên nhìn chăm chú bên kia, nơi đó phủ sương nhàn nhạt, nhìn không rõ thứ gì được vẽ trên bia đá?
"Nếu như nhà tranh là cung điện, vậy thì phải dùng trí tưởng tượng để hiểu câu thơ kia mà thôi, như thế thì ngửi hương không phải chúng ta đang ngửi được hương rồi sao..." Hoán Thần bình tĩnh nói tiếp: "Nếu như giữa mặt bia đá có khắc hoa, vậy ứng với trong lòng có Trường Sinh, khắp nơi đều là Trường Sinh, ta tin rằng nơi này chính là tâm điểm của Trường Sinh Lăng."
"Con mọt sách, ngươi nói thật khó hiểu." Tiểu Phách Tử gãi gãi đầu, nhanh chóng đến cạnh bờ hồ, "Không bằng ta đi xem thử giùm ngươi vậy, nhìn thử xem nó có hoa văn gì hay không?"
Tiểu Phách Tử điểm mũi chân xuống nước, nhìn nàng giống hệt như phi tiên lướt sóng, nhẹ nhàng bay đến giữa mặt hồ, càng ngày càng đến gần bia đá.
"Ào ào -" Đột nhiên có rất nhiều bóng đen nhảy ra khỏi mặt nước, thè lưỡi dài màu đỏ dính dính, bay thẳng đến chỗ Tiểu Phách Tử.
Tiểu Phách Tử cuống quít xoay người né tránh, mượn lực đạp vào đầu bóng đen kia, không còn kịp liếc mắt nhìn hoa văn trên bia đá thì đã vội vàng xoay người phi thân trở về, đáp xuống bên bờ hồ, thở phào nói: "Nguy hiểm quá, suýt nữa ta đây mất toi mạng nhỏ rồi!"
"Ộp ộp..."
Chỉ thấy bóng đen kia phát ra tiếng ếch kêu, kế đến hơn mười con ếch cực lớn lần lượt trồi lên mặt hồ, đôi mắt đỏ hồng liếc qua liếc lại nhìn chằm chằm, thật là đáng sợ.
Hợp Hoan cuống quít mặc lại y phục cho Mộ Ly, kéo Mộ Ly lùi về sau mấy bước, "Cẩn thận!"
Hoài Băng đứng kề vai cùng Tiểu Phách Tử, cảnh giác trừng mắt nhìn mười con ếch to tướng kia, "Không biết chừng chúng ta lại phải đánh một trận rồi."
Chân Nương nháy mắt nhìn Vân Ca, nàng hiểu ý gật đầu.
Đôi môi