Cuộc chiến cuối cùng cũng đến hồi kết, Hoán Thần trở thành tân vương Đại Việt, Tiểu Phách Tử trở thành tân vương Đại Chiếu, hai bên ký ước định sau này vĩnh viễn không xâm phạm nhau, cùng chung sống hòa bình.
Đáng lý đây là kết cuộc tốt nhất rồi, nhưng vì chuyện Hoài Băng mất tích trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng mọi người.
"Ta đi cùng Mộ Ly về phía Bắc, đến Đại Minh thăm dò tin tức ngũ tỷ." Hợp Hoan đau lòng vỗ vai Tiểu Phách Tử, "Chúng ta dùng bồ câu đưa tin đi, nếu phát hiện tin tức ngũ tỷ thì nhanh chóng báo cho nhau."
"Được..." Tiểu Phách Tử cúi đầu, mệt mỏi đáp lại.
Hoán Thần cùng Nhược Yên đau lòng thở dài, Hoán Thần nghiêm túc nhìn Tiểu Phách Tử, "Ta cùng Nhược Yên sẽ lên thuyền tìm kiếm dọc theo biển Đông, nếu có tin tức gì sẽ gửi bồ câu cho ngươi."
Nhược Yên gật đầu đảm bảo, "Tiểu Phách Tử, chưa đến phút cuối cùng đừng bỏ cuộc dễ dàng, ta tin ngũ muội là người hiền chắn chắn trời cao sẽ chiếu cố, nhất định sẽ trở về bình yên."
"Được..." Tiểu Phách Tử nghẹn ngào đáp lại, nàng buồn bã thở dài, nước mắt lại tiếp tục rơi.
Bốn người còn lại nặng nề thở dài, im lặng rời khỏi nơi này, vì mọi người đều biết nếu muốn gặp lại phi trộm Tiểu Phách Tử bỡn cợt với đời khi xưa chỉ có tìm được Hoài Băng trở về!
"Đại vương..." Bọn thị vệ muốn đến đỡ Tiểu Phách Tử, lại thấy nàng phất tay nói, "Các ngươi nên đi tìm nàng, nên đi tìm nàng..."
"Tuân lệnh!" Bọn thị vệ nặng nề thở dài, xoay người rời khỏi.
Tiểu Phách Tử ngẩng mặt lên, chỉ thấy đôi mắt nàng khóc đến mức đỏ hoe, nhìn biển xanh mờ mịt trước mắt, "Hoài Băng, nàng đừng chết, đừng biến thành quỷ được không? Chúng ta...!chúng ta vẫn chưa tiêu dao nhân gian cùng nhau...!nàng không thể làm quỷ như vậy được..." Nước mắt lại tiếp tục rơi lần nữa, Tiểu Phách Tử cảm thấy trong lòng như bị ai đó hung hăng nhéo, nàng ôm ngực, đau lòng khóc hết nước mắt.
Hoài Băng, thật ra nàng đang ở đâu?
Hoa nở rồi lại tàn, xuân qua thu đến.
Một con chim bồ câu bay vào khoang thuyền, đáp xuống chiếc bàn khắc rồng, ống thư màu đỏ cột ngay chân bồ cầu là bức thư Tiểu Phách Tử đã đợi rất lâu.
["Tìm khắp biển Đông rồi, không thấy tin gì của Hoài Băng, Hoán Thần, Nhược Yên đề thư."]
Khi nhìn thấy trong thư vẫn là một câu như thế, Tiểu Phách Tử mệt mỏi ngã người trên long ỷ, lẩm bẩm nói: "Làm vua thì sao? Hoài Băng ơi Hoài Băng, rốt cuộc nàng đang ở đâu? Nếu như nàng đã thành quỷ dưới hoàng tuyền rồi, vì sao không báo mộng cho ta biết? Ta sẽ bỏ mặc mọi thứ trên đời này, theo nàng xuống hoàng tuyền làm bạn, làm quỷ tiêu dao cùng nàng..."
"Đại vương, phát hiện có một hòn đảo phía trước!" Một tên lính Đại Chiếu vội vàng đi đến quỳ xuống trước mặt Tiểu Phách Tử.
Tiểu Phách Tử phất tay, "Các ngươi đi thăm dò là được rồi." Bản thân nàng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy tìm được đảo hoang rồi, cũng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy có được hi vọng, rồi lại thất vọng, chỉ sợ lần này lại phải chịu đựng mệt mỏi lần nữa...!
Tiểu Phách Tử tiếp tục làm bản thân mình chìm đắm trong im lặng, nàng ôm ngực, lẩm bẩm: "Hoài Băng, cầu xin nàng hãy nói cho ta biết nàng đang ở đâu?"
"Đại vương..." Binh lính Đại Chiểu chần chừ nhìn Tiểu Phách Tử đang vô cùng đau khổ.
Tiểu Phách Tử nhìn hắn nói: "Ngươi đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi tìm Hoài Băng đi."
"Đại vương, chúng thần chỉ tìm được một bà lão ở đây thôi." Binh lính Đại Chiếu ngây người nhìn Tiểu Phách Tử đang tự dằn vặt, tiếp tục nói: "Bà lão nói muốn đến bái kiến Đại vương."
"Đến đây gặp ta làm gì, có gì hay sao?" Tiểu Phách Tử không nhịn được phất tay, "Không muốn gặp!"
"Được không..." Binh lính Đại Chiếu còn muốn nói điều gì, lại nhìn thấy Tiểu Phách Tử nổi giận, nhất thời nhỏ giọng xoay người rời khỏi.
"Người ta muốn gặp, làm sao không thể gặp được?" Giọng nói khàn khàn vang lên, chỉ thấy một bà lão thản nhiên đi đến.
"To gan! Kẻ nào dám đến?" Thị vệ đứng hai bên Tiểu Phách Tử đồng loạt rút kiếm.
Bà lão nhìn thấy gương mặt tiều tụy của Tiểu Phách Tử, lên tiếng hỏi: "Chẳng qua ta chỉ muốn hỏi Đại vương một chuyện làm ta khó hiểu trong lòng nhiều năm nay, hỏi xong ta sẽ đi ngay."
Tiểu Phách Tử ngẩng mặt lên hỏi: "Chuyện khó hiểu gì?"
"Ở khắp biển Đông này, Đại vương có tiếng là người si tình, ta nghe nói nhiều năm nay Đại vương vất vả tìm kiếm ái thê năm xưa bị rơi xuống biển khắp nơi, ta còn nghe nói người không cho phép bất kỳ cô nương nào khác đến gần, phải không?" Bà lão đứng im nhìn Tiểu Phách Tử, lạnh lùng hỏi.
"Ta chỉ cần Hoài Băng." Tiểu Phách Tử cười tự giễu, "Nhưng mà...!ta đã đi tìm nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa tìm được tung tích của nàng."
"Thế được rồi, ta lại hỏi thêm một câu, người khổ công tìm kiếm nhiều năm như vậy, có đáng giá không?"
"Đáng giá...!chỉ cần Hoài Băng trở về..."
Bỗng nhiên, Tiểu Phách Tử run lên, lặng im nhìn bà lão trước mắt, nàng nhanh chóng đến gần bà lão, "Nói cho ta biết, bà là ai?"
"Nàng đoán xem?" Ánh mắt tà mị đã lâu không gặp chiếu rọi vào đáy mắt Tiểu Phách Tử, nước mắt chợt tràn nơi khóe mắt làm Tiểu Phách Tử hiểu ra.
Như mộng, không, là chân thật.
Tiểu Phách Tử ngây người tự tát vào mặt mình, xác định đây không phải là mộng liền hung hăng ôm Hoài Băng vào lòng, run rẩy gọi: "Hoài Băng..."
Thị vệ đứng hai bên Tiểu Phách Tử không hiểu gì, nhìn Tiểu Phách Tử, "Đại vương, rõ ràng đây là một...."
"Nàng là Hoài Băng! Chính là Hoài Băng!" Tiểu Phách Tử gật đầu chắc chắn, ôm lấy mặt nàng, "Không cần biết nàng có già thêm bao nhiêu đi nữa, ta đều có thể nhận ra nàng!"
"Đồ ngốc..." Bà lão xóa đi những nếp nhăn cải trang trên gương mặt, lộ ra vẻ mặt quyến rũ như trước.
"Hoài Băng..." Tiểu Phách Tử vui mừng, ôm thật chặt Hoài Băng trong lòng lần nữa, "Đừng rời khỏi ta nữa được không, ta tìm nàng thật đau khổ, thật sự rất đau khổ!"
Thị vệ hai bên đồng thời nhìn nhau ngầm hiểu ý, biết điều lui xuống, để lại Tiểu Phách Tử cùng Hoài Băng trong khoang thuyền.
Tiểu Phách Tử ôm thật chặt Hoài Băng, sợ rằng nếu buông tay nàng lại biến mắt trước mặt mình, Tiểu Phách Tử không muốn chịu đựng cảm giác đau khổ này lần nữa.
Hoài Băng cảm thấy hơi đau, không nhịn được nhéo Tiểu Phách Tử, "Nếu nàng không buông ta ra, ta sẽ ra tay đó nha."
Ngược lại Tiểu Phách Tử ôm Hoài Băng chặt hơn, "Không buông! Không buông!"
"Nàng..." Hoài Băng muốn liếc Tiểu Phách Tử, nhưng vừa ngẩng mặt lên đôi môi nóng rực của Tiểu Phách Tử liền chạm lên môi nàng.
Nụ hôn triền miên, hít thở không thông làm Hoài Băng cảm