Trăng sáng chiếu rọi khắp nơi, sóng biển cuồn cuộn bên ngoài thành Lôi Châu, từng tiếng sóng biển ầm ĩ vang lên bên tai không dứt.
Nhìn Hợp Hoan dẫn theo mình đi đến nơi hoang vu, Hoài Băng không nhịn được mở miệng hỏi: "Thật ra chúng ta đang đi đến nơi nào vậy?"
"Tỷ theo ta là được!" Hợp Hoan thần bí mỉm cười, kéo theo Hoài Băng đi về phía vách đá cao bên bờ biển.
"Nơi này..." Hoài Băng giương mắt thăm dò, chỉ thấy sóng biển cuồn cuộn bên dưới, đã là đường cùng rồi.
"Ngũ tỷ, giữ chặt tay ta!" Hợp Hoan cười hì hì, đột nhiên kéo Hoài Băng nhảy xuống vách núi trong nháy mắt, kế đến đã xoay người tiến vào khe hở một tảng đá lớn bên dưới.
Không ngờ bên dưới tảng đá lớn lại ẩn giấu một sơn động!
Hơi lấy lại bình tĩnh, Hoài Băng kinh ngạc: "Không ngờ nơi này lại có một động thiên khác."
"Điều ngạc nhiên hơn vẫn còn ở bên trong!" Hợp Hoan cười, lấy ra một cái hộp đốt sáng nhỏ từ trong ngực, thổi thổi một chút khiến cho chiếc hộp đó sáng lên.
Chỉ thấy Hợp Hoan giơ tay lên đốt cháy cây đuốc trên vách động: "Ngũ tỷ, nếu bình thường không tìm được Tiểu Phách Tử ở Lôi Châu, chắc chắn nàng sẽ đến nơi này."
"Ta chỉ nhận sát lệnh lấy mạng nàng, không phải đến tìm người." Hoài Băng lạnh lùng mở miệng.
"Giết nàng, hay không giết nàng, ngũ tỷ, chờ đến khi tỷ xem vật bên trong rồi thì hãy quyết định đi." Hợp Hoan khẽ thở dài, dẫn Hoài Băng đi vào trong sơn động.
Đột nhiên Hợp Hoan dừng bước, lần lượt đốt sáng những cây đuốc trên vách sơn động, chỉ về phía giữa sơn động: "Ngũ tỷ, tỷ nhìn xem đây là cái gì?"
Hoài Băng không khỏi kinh ngạc, trừng mắt nhìn hết thảy trước mắt nàng, ngay lập tức không thể tin vào mắt mình -
Một chiếc thuyền hai lầu dài mười trượng, hai bên trái phải mạn thuyền đều dùng da trâu buộc từng tầng, hai bên đều có sáu cửa bắn pháo, cửa pháo đều dùng đồng thau hợp lại mà thành, mười hai cửa được thiết lập Thần Cơ Pháo yên ổn mà đứng im bên trong cửa pháo.
Mũi tàu điêu khắc Chim Ưng, trong miệng Chim Ưng ẩn chứa hỏa tiễn phun đồng.
Trên dưới thân thuyền đều sở hữu một khoang thuyền nhỏ, mỗi cửa sổ đều vô cùng tinh sảo khi khắc lên hoa văn đám mây, dưới mái hiên bên trong khoang thuyền lại còn rũ xuống một chuông đồng nhỏ, nghĩ đến việc chuông đồng được gió biển thổi qua, tất nhiên sẽ phát ra thanh âm leng keng vô cùng thanh thúy.
Trên đuôi thuyền được treo hai chiếc thuyền bé hình con thoi dài một trượng, nếu không may thuyền bị hư, gặp lúc nguy nan, lập tức liền chặt dây chạy thoát, đường lui cũng đã nghĩ kỹ rồi.
"Đây là..." Hoài Băng vừa kinh hãi, vừa vô cùng nghi ngờ, vẻ mặt nàng mong đợi nhìn Hợp Hoan.
Nụ cười trên mặt Hợp Hoan đột nhiên biến mất: "Ngũ tỷ, bảy tỷ muội chúng ta đều là cô nhi gặp nạn trên biển được bà bà cứu sống, nếu không có bà bà, cũng sẽ không có thất thủ đảo Thiên Khu chúng ta ngày hôm nay."
"Vậy vì sao muội lại cùng tam tỷ cãi lệnh ám sát của bà bà?" Hoài Băng lại càng nghi ngờ hỏi.
"Tam tỷ nói Tô Hoán Thần là một vị quan tốt, là một người khiêm tốn, để lại hắn ở Lôi Châu thật sự là phúc đối với dân chúng." Kiên định mỉm cười, Hợp Hoan nhìn Hoài Băng: "Còn chuyện Hợp Hoan muốn ngũ tỷ biết là việc Tiểu Phách Tử là người tốt, cướp của người giàu chia cho người người nghèo, hơn nữa còn nhiều chuyện khác...!nàng làm bao nhiêu chuyện, ông trời có mắt tất nhiên phải có lẽ công bằng, ngũ tỷ, những chuyện kia cũng không cần dẫn ngũ tỷ đi xem làm gì, chỉ cần tỷ để ý nàng một chút tất nhiên sẽ biết được phẩm chất tốt của nàng."
"Dù có tốt hơn đi chăng nữa cũng là người bà bà đã hạ lệnh giết rồi, ta đã cho nàng cơ hội, chẳng qua nàng không biết quý trọng." Hoài Băng lạnh lùng mở miệng: "Muội còn chưa nói cho ta biết, rốt cuộc tạo ra thuyền này để làm gì?"
Hợp Hoan nghiêm túc nhìn Hoài Băng: "Ngũ tỷ, vì sao ta và tỷ lại trở thành cô nhi? Cuối cùng thì do thiên tai, hay vẫn là nhân họa?"
Hoài Băng đột nhiên nhíu mày, căm hận cắn răng: "Nhân họa!"
"Tiểu Phách Tử cũng bởi vì thứ gọi là nhân họa này mà bất hạnh trở thành cô nhi." Hợp Hoan giơ tay chạm nhẹ vào mạn thuyền: "Tỷ đừng thấy nàng suốt ngày tươi cười, thật ra nàng vẫn luôn có một tâm nguyện, tạo ra một chiếc chiến thuyền tiến ra Nam Hải, tiêu diệt bọn hải tặc làm hại trên biển kia."
"Vì vậy sau khi nàng trộm được đồ cổ bán thành tiền, trừ việc giúp người nghèo ngoài kia, còn lại đều dùng để tạo ra chiếc chiến thuyền này?" Hoài Băng tràn đầy kinh ngạc, hồi tưởng lại mới vừa rồi gặp Tiểu Phách Tử, một người lúc nào cũng tươi cười như vậy, lại có một ước nguyện lớn thế này!
"Ngũ tỷ, sau khi tỷ biết được những chuyện này rồi tỷ vẫn còn muốn giết nàng sao?" Hợp Hoan nghiêm túc nhìn vào mắt Hoài Băng: "Thù phụ mẫu, máu thân nhân, ngũ tỷ, tỷ cũng không muốn tự tay mình báo thù hay sao?"
"Vì sao ta lại không muốn được?" Hoài Băng hung hăng cắn răng: "Nhưng...!nhưng mà..."
"Có thể đảo Thiên Khu có ước định cùng với bọn hải tặc kia, không bao giờ quấy nhiễu lẫn nhau, bà bà không cho phép chúng ta báo thù phá vỡ ước định!" Hợp Hoan tiến lên kéo lại tay Hoài Băng: "Nhưng mà, ngoại trừ việc chúng ta sống để hoàn lại ân tình của bà bà, không lẽ chúng ta không thể báo thù cho phụ mẫu sao?"
"Vì vậy muội muốn lợi dụng Tiểu Phách Tử báo thù?" Hoài Băng đột nhiên đã hiểu suy nghĩ của Hợp Hoan.
Tuy vậy Hợp Hoan lại lắc lắc đầu: "Không phải là lợi dụng..."
"Ngươi động tình?" Hoài Băng càng kinh ngạc: "Ngươi biết rất rõ nàng là nữ tử, vì sao ngươi vẫn động tình?"
Hợp Hoan cười khổ: "Mấy năm nay chỉ có một mình ta ở Lôi Châu trông chừng chợ đen, thu về tiên quang cùng san hô, trải qua mỗi ngày buồn chán, nếu không phải có Tiểu Phách Tử làm bạn, thì ta đã nghĩ, chi bằng chẳng quan tâm thứ gì liền tiến vào Nam Hải, liều mạng cùng bọn hải tặc kia!"
"Thất muội à!" Hoài Băng vịn hai vai nàng: "Tam tỷ ngốc, muội cũng ngốc, bây giờ...!bây giờ ta không biết nên làm sao mới đúng?"
"Chắc chắn tam tỷ cũng đã cầu xin tỷ đừng giết Tô Hoán Thần, phải không?"
"Nàng cầu xin ta để cho nàng gặp lại Tô Hoán Thần lần cuối." Hoài Băng cúi thấp đầu thở dài: "Bệnh tình của tam tỷ vốn là phải dùng đến phương pháp dùng độc trị độc kéo dài tánh mạng tiếp tục sống rồi, hôm nay lại cam tâm dùng mạng bày ra thế cuộc vì tên Tô Hoán Thần chỉ điểm cho hắn, thật sự ta rất lo lắng nàng sẽ không chịu đựng được."
"Lần cuối sao?" Hợp Hoan bỗng nhiên nghĩ đến điều gì: "Không được, chỉ sợ tam tỷ chúng ta cũng không thể có được lần cuối này rồi!"
"Sao lại thế?" Hoài Băng chỉ cảm thấy lần đi tới Lôi Châu này thật sự vô cùng hỗn loạn, vốn đã nghĩ kỹ sau khi nhanh chóng giải quyết xong hai người này liền trở về đảo Thiên Khu phục mệnh với bà bà, nhưng không ngờ rằng lại sinh ra dây dưa nhiều như vậy.
"Ngũ tỷ, trong lúc này, ta cũng không biết nên nói sao với tỷ." Chần chừ nhìn vào chiếc thuyền rồng bên cạnh, bỗng nhiên Hợp Hoan lo lắng nhìn Hoài Băng: "Ngũ tỷ, lần này xem như ta vì cha nương chúng ta chết thảm dưới tay bọn hải tặc kia, mà van xin tỷ bỏ qua cho Tiểu Phách Tử, tỷ hãy xem như chưa từng nhìn thấy nàng, như vậy bà bà cũng sẽ không trách tỷ."
"Không được!"
"Ngũ tỷ!" Hợp Hoan đột nhiên quỳ rạp xuống đất: "Vậy ta van xin tỷ!"
Vội vàng đỡ Hợp Hoan đứng dậy, Hoài Băng lắc đầu: "Không phải nói chuyện này không được, mà hôm nay ta hạ độc dược với nàng, chỉ sợ sắp phát tác rồi!"
"Vậy...!vậy..." Hợp Hoan vô cùng hoảng loạn: "Hiện giờ tam tỷ cũng gặp nguy hiểm rồi, chúng ta...!chúng ta nên..."
"Thất muội, muội đừng hoảng sợ, ta sẽ đi cứu Tiểu Phách Tử, bên này tam tỷ phải nhờ vào muội!"
"Đa tạ ngũ tỷ!"
"Tha mạng cho nàng, đơn giản vì ta không muốn để cho cha nương ta chết không nhắm mắt." Lạnh lùng nói ra như vậy, Hoài Băng nhíu mày nhìn con đường lúc mới đến đây: "Chúng ta trở về theo đường cũ phải không?"
"Ừm!" Mới vừa dứt lời, Hợp Hoan đã vội vàng kéo Hoài Băng chạy về phía cửa động.
Chỉ trong thoáng chốc đã rời khỏi sơn động, mũi chân Hợp Hoan cùng Hoài Băng đồng thời điểm trên mặt đất, cùng nhau bay ra cửa động - tiếp tục đáp lên vách núi đối diện, mượn lực phi thân