Vĩnh Lạc cường thịnh, bước đến Lôi Châu lần nữa, bây giờ ở đây vô cùng phồn hoa.
"Đã mười năm trôi qua rồi, không ngờ nơi này bây giờ phồn hoa như thế." Nhược Yên cùng Hoán Thần thúc ngựa đi chầm chậm, hai người tiến vào cửa thành Lôi Châu thì trời đã tối rồi.
Ánh trăng chiếu sáng, sao giăng đầy trời.
Hoán Thần mỉm cười ôn nhuận, được Mộ Ly chữa trị, hình xăm trên mặt nàng đã nhạt đi vài phần, hiện giờ được trang điểm nhẹ càng làm nàng mang theo vẻ thanh thoát.
Sóng lớn năm đó, có thể quên đi, có thể rời xa, nhưng những tảng đá kia vẫn như ngày nào, bây giờ đến đây chẳng qua chỉ là khách qua đường.
"Hai vị cô nương là người nơi khác đến đây phải không? Vừa hay lúc này là lễ hội mừng Lôi Châu được mùa, không bằng hai vị dừng lại uống chén rượu đi?" Dân chúng kích động giới thiệu đêm nay là lễ hội lớn ở Lôi Châu, mọi người không thể che đậy được hết vui mừng trong lòng.
"Bây giờ mưa thuận gió hòa, Lôi Châu cũng thành nơi bình yên rồi." Hoán Thần hiểu ý mỉm cười, nhìn Nhược Yên gọi: "Nhược Yên."
Nhược Yên nhảy xuống ngựa bước đến, cười thản nhiên: "Nàng đến uống cùng ta chén rượu này đi."
"Ha ha, tốt quá rồi!" Mọi người vui vẻ cười to, cẩn thận dẫn đường cho Hoán Thần cùng Nhược Yên đến thôn trang ngoại thành.
Bầu trời đêm nay, ánh trăng rực rỡ, sao giăng đầy trời.
Ánh trăng chiếu rọi mặt nước trong ruộng, từng đợt sóng nối liền, đẹp như tranh vẽ.
Bức tranh cuộc sống nông thôn bình dị khiến người nhìn cảm thấy vô cùng thư thái trong lòng.
Lửa cháy rừng rực, dân chúng Lôi Châu vui mừng ngồi trên chiếu vây quanh đống lửa, mỗi người đều cầm chén rượu trên tay, vui vẻ uống rượu, cười nói không dứt.
Cảm giác vui mừng của dân chúng Lôi Châu lây đến Hoán Thần khiến nàng cảm thấy đã say sáu phần, Nhược Yên dịu dàng nắm chặt tay Hoán Thần, lấy đi chén rượu trên tay nàng, "Đừng uống rượu nhiều, tổn hại sức khỏe."
Hoán Thần khẽ mỉm cười nhìn Nhược Yên, "Thiên hạ thái bình rồi, ta chỉ vui mừng chút thôi."
"Chúng ta còn phải tiếp tục lên đường, nhiều năm không gặp ngũ muội cùng mọi người, ta nhớ họ rất nhiều." Nhược Yên mỉm cười tiếp tục nói: "Nếu như nàng say rồi, chúng ta sẽ trễ giờ."
"Nhược Yên, nàng đừng vội, chúng ta sẽ đi ngay mà." Hoán Thần nắm tay Nhược Yên chặt hơn, "Chúng ta không thể để cặp đôi phi trộm nổi danh thiên hạ kia chê cười được."
"Hì hì." Nhược Yên đỡ Hoán Thần, tiếp tục nói: "Ta tưởng phi trộm gặp ngũ muội sẽ biết điều ngoan ngoãn hơn, không ngờ thiên hạ này lại có thêm một phi trộm nữa." Nhược Yên bật cười nhìn chung quanh Lôi Châu, nhà nhà thắp đèn sáng rực, "Chỉ tiếc, có những người, kiếp này nhất định không còn được gặp lại nữa."
"Nhược Yên..." Hoán Thần không tự chủ được chạm tay lên đôi vai run rẩy của Nhược Yên, "Nàng lại nhớ những tỷ muội ở đảo Thiên Khu rồi phải không?"
"Yên tâm, ta không sao đâu..." Nhược Yên cười nhạt, gương mặt nàng nhiều thêm vài phần thê lương.
"Nhược Yên, nàng tin luân hồi không?" Bỗng nhiên Hoán Thần hỏi.
Nhược Yên lắc đầu nhìn Hoán Thần, "Ta chỉ tin duyên, ta tin câu nói của nàng dụng tâm mà sống. "
"Nếu có duyên, sẽ còn gặp nhau." Hoán Thần nắm chặt tay Nhược Yên, chỉ về phía thành Lôi Châu, "Chúng ta đi thôi."
"Được."Nhược Yên mỉm cười nhìn Hoán Thần, "Tự nhiên nói những chuyện cũ này, ta có làm nàng mất vui không?"
"Cuộc đời có buồn vui, làm gì mỗi ngày đều vui vẻ hoàn toàn được?" Hoán Thần mỉm cười ôn nhuận, bước đi chậm rãi cùng Nhược Yên, "Nếu không thể nói những điều chất chứa trong lòng, không phải tự làm khổ cả đời sao?"
"Hoán Thần..." Nhược Yên nhìn Hoán Thần chăm chú, nghìn vạn lời nói chỉ biến thành một nụ cười bình yên ánh vào đáy mắt Hoán Thần thật sâu.
"Ai da!"
Bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói của một tiểu cô nương gần cửa thành Lôi Châu, hình như tiểu nữ hài bị té ngã.
Nhược Yên cùng Hoán Thần vừa định bước đến đỡ tiểu nữ hài kia, thì thấy một tiểu ngư nữ hài đã vội vàng chạy đến đỡ tiểu nữ hài kia rồi, nàng nhanh chóng đỡ tiểu nữ hài đứng dậy, im lặng phủi phủi bụi trên người tiểu nữ hài.
Tiểu ngư cô nương mỉm cười nhìn tiểu nữ hài, ngón tay vẽ vẽ trên không trung cố ý an ủi tiểu nữ hài, "Đừng khóc nha." Sau đó mỉm cười nhìn tiểu nữ hài, đôi mắt trong suốt không mang theo chút bụi trần.
Nhược Yên khẽ run rẩy, ngây người nhìn dáng vẻ tiểu ngư cô nương, đôi mắt chợt dâng lên lệ nóng, lầm bầm gọi: "Tứ muội..."
Gió nhẹ thổi đến từ từ, tiểu ngư xoay người nhìn Nhược Yên mỉm cười, nụ cười trong sáng đến mức động lòng người, sau đó tiểu ngư kéo tay tiểu nữ hài, chỉ về phía dân chúng đang vui vẻ uống rượu, cả hai vô cùng vui vẻ nắm tay nhau chạy đến đó.
"Tứ nha, đợi mình lớn, nhất định mình sẽ bảo vệ cậu!" Tiểu nữ hài gật đầu bảo đảm nhìn tiểu ngư, "Chúng ta ngoéo tay ước định nhé!"
Tiểu ngư mỉm cười lắc đầu, giơ tay chỉ sao giăng đầy trời, cười vô cùng ngây thơ.
"Tứ nha, cậu rất thích sao?"
Tiểu ngư gật gật đầu, chỉ tay về phía thất tinh Bắc Đẩu bên kia, đôi mắt dần dần biến thành quyến luyến không nói thành lời.
"Cậu thích hái xuống một ngôi sao Bắc Đẩu à?"
Chợt tiểu ngư vẽ vẽ trên không trung, tiểu nữ hài nghi ngờ nhìn tiểu ngư, "Cậu chỉ thích sáu ngôi sao thôi sao? Còn ngôi sao còn lại không thích à?"
Tiểu ngư mỉm cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng, tự giơ tay chỉ mình.
Tiểu nữ hài gãi gãi đầu, "Cậu nói ngôi sao còn lại là cậu? Vậy còn mình thì sao, ngôi sao nào là mình?"
Tiểu ngư lại chỉ về một ngôi sao phía xa.
Tiểu nữ hài mất hứng nhìn tiểu ngư, "Mình không làm ngôi sao kia đâu à, nó không sáng gì cả! Mình muốn làm ngôi sao lớn nhất cơ, mình sẽ bảo vệ cậu!"
Tiểu ngư mỉm cười, kéo tiểu nữ hài ngồi trên đống lúa, bỗng nhiên quay đầu nhìn Nhược Yên, chỉ chỉ vào mắt mình, ý nói, "Đừng khóc."
Nhược Yên nhịn xuống nước mắt, giơ tay gạt lệ, nhìn thất tinh Bắc Đẩu trên bầu trời, "Đại tỷ, nhị tỷ, tứ muội, mọi người không hề rời xa bọn ta, ta biết, ta biết rồi..."
"Nhược Yên..." Hoán Thần nhìn Nhược Yên, giúp nàng lau nước mắt.
"Ta không