Bích Huyết Kiếm

Oán Phẫn Nói Chuyện Xưa-tiều Tụy Dị Đương Thời


trước sau

Tiêu Uyển Nhi trốn dưới đáy kiệu, chỉ cảm thấy bốn tên phu kiệu khênh chạy như bay, mới hay những người phu đó đều là võ sĩ cải trang cả.
Thấy vậy nàng hơi hoảng sợ. Lúc ấy là mùa Đông gió lạnh buốt xương, dưới đáy kiệu cũng kết băng, bị hơi thở của nàng ra hơi nóng, băng đó hóa thành một giọt nước chảy xuống. Uyển Nhi đành phải để cho nước băng nhỏ giọt đầy hai má, không lấy tay gạt đi sợ hơi động đậy một tí là Hà Thiết Thủ biết liền.
Đi được một lúc lâu, bỗng nghe một tiếng thét lớn, kiệu ngừng ngay lại. Rồi nghe tiếng nói của một người đàn ông quát lớn:
- Con tiện tỳ họ Hà kia, mau ra đây lãnh chết.
Uyển Nhi ngạc nhiên nghĩ thầm: "Tiếng nói quen thuộc lắm, không biết là ai thế?"
Lại nghe một tiếng khác la lớn:
- Ngũ Độc giáo các ngươi hoành hành như thế, không ngờ cũng có ngày hôm nay.
Uyển Nhi giựt mình nghĩ: "Ồ, người này là Mẫn Tử Hoa rồi, còn người nói thứ nhất là sư huynh của ông ta Đồng Huyền đạo nhân."
Rồi nàng nghe xung quanh có tiếng chân người đi tới, chắc là có rất nhiều người đã bao vây chiếc kiệu này rồi. Bọn phu kiệu để xuống rút khí giới ra chống cự, Uyển Nhi kéo một góc vải che kiệu lên, nhìn trộm ra ngoài, thấy góc phía Đông có bốn năm người đều mặc áo đại sĩ, tay cầm kiếm, người đứng trước hình như là Đồng Huyền đạo nhân.
Nàng nghĩ: "Chắc ba mặt Tây, Nam, Bắc kia đều có người bao vây cả. Đây là phái Võ Đang đại cử tới trả thù cũng nên?"
Chỉ thấy thân kiệu hơi động một cái, Hà Thiết Thủ đã nhảy ra ngoài kiệu và quát lớn:
- Thủy Vân đạo tặc đã chết chưa? Các người táo gan thật, muốn làm gì ta nào?
Đồng Huyền đáp:
- Sư huynh chúng ta, Hoàng Mộc đạo trưởng bây giờ ở đâu, nói mau ra thì khỏi bị dầy vò.
Hà Thiết Thủ cả cười một hồi rồi với giọng nhu mì nói:
- Sư phụ của các người có phải là đứa trẻ lên ba đâu mà các ngươi hỏi tôi lấy người và các người có giao sư phụ của các ngươi cho tôi trông nom đâu, phải thế không? Thôi được, chúng ta cùng là người trong võ lâm cả, tôi giúp các ngươi tìm kiếm cho, miễn ông ta một thân một mình lưu lạc bên ngoài không ai trông nom đến thì tội nghiệp thật!
Uyển Nhi nghĩ thầm: "Thì ra mụ này xưa vẫn nói cái giọng ỏn à ỏn ẻn này, trước kia mình cứ tưởng trước mặt Viên tướng công mụ ấy cứ làm trò như vậy, bây giờ ta mới biết đó là một thói quen của nàng."
- Ngũ Độc giáo các ngươi đi đến đâu hoành hành đến đấy, ngày hôm nay sẽ cho ngươi biết sự ác giả ác báo như thế nào?
Nói đoạn đạo sĩ cầm kiếm tiến lên trước.
Hà Thiết Thủ cười nói:
- Phái Võ Đang được xưng là kiếm thuật chánh tông, bình thường không dám quang minh chánh đại đến kiếm tìm ta bây giờ biết giáo chúng ta có nhiều người bị thương lại quỷ quyệt lén lút trốn lại đây đón đường ta, hà hà, hì hì, ha ha⬦
Chỉ trong giây lát nàng đổi mất giọng cười, tiếng cười chưa dứt đã nghe một người ở góc Tây bắc thét lên một tiếng rất thê thảm, chắc người đó đã bị nàng hạ độc thủ rồi, tiếp theo đó tiếng la hét chửi rủa, tiếng khí giới va chạm nhau.
Lần này phái Võ Đang xuất động trọn ổ, người có mặt ở đây đều là những cao thủ, dù võ công của Hà Thiết Thủ cao cường đến đâu cũng không sao xông ra khỏi vòng vây. Đánh được một lúc, bốn tên phu kiệu trước sau trúng kiếm hoặc bị thương nặng, bị chết. Uyển Nhi nằm yên dưới đáy kiệu không dám cựa quậy. Nàng thấy kiếm pháp của phái Võ Đang nhanh nhẹn và hiểm độc quả có bí quyết độc đáo của môn phái họ, nàng nghĩ thầm: "Năm nọ Viên tướng công nhứt cư mà phá tan Lưỡng Nghi kiếm pháp là vì bọn họ gặp tay cao thủ, đặc biệt cao cường họ mới chịu bị khắc chế như vậy, còn những kiếm khách thường quyết không phải là địch thủ của môn hạ phái Võ Đang."
Nàng định ló đầu ra nhưng sợ đêm khuya phái Võ Đang hiểu nhầm nàng là giáo hữu Ngũ Độc giáo xông lại tấn công nhỡ địch không nổi có phải nguy đến thân không.
Nên nàng đành phải nằm yên mà xem hai bên chiến đấu.
Lúc ấy, hơn hai mươi thanh trường kiếm bao vây Hà Thiết Thủ quả nhiên lợi hại vô cùng, mấy chục người bao vây nàng vẫn trầm tĩnh ứng chiến. Một đạo nhân trẻ tuổi nóng lòng tấn công mạnh vào bị ngay Thiết câu của nàng móc ngang một cái vào bả vai chết giấc tức thời tại chỗ, nhờ có người bạn cứu ngay ra khỏi chỗ đó mới thoát chết.
Lại đánh thêm mấy chục hiệp nữa, Hà Thiết Thủ hơi sức kém dần. Mẫn Tử Hoa một kiếm đâm tới, nhắm cổ nàng mà chém⬦
Nàng né đầu tránh thế kiếm đó, bên cạnh lại có hai mũi kiếm tấn công tới, chỉ nghe "keng" một tiếng, một vật gì lăn tới đáy kiệu. Uyển Nhi nhặt lên xem thì ra đó là nửa cái khuyên tai của Hà Thiết Thủ. Nàng vừa mừng vừa lo, mừng là phen này Hà Thiết Thủ khó thoát khỏi tánh mạng, trừ được một đại đối thủ cho Viên tướng công, còn lo là nhỡ Hà Thiết Thủ chết, Thanh Thanh hiện giờ không biết bị giam cầm ở đâu, bộ hạ và giáo chúng của Hà Thiết Thủ không biết có chịu giao trả nàng Thanh Thanh cho Viên tướng công không⬦
Lại đấu thêm hai mươi mấy hiệp nữa. Hà Thiết Thủ đã đầu bù tóc rối, chân tay tán loạn không còn hơi sức đâu mà phản ứng nữa. Đồng Huyền đạo nhân ra lệnh một tiếng, mấy chục thanh kiếm bỗng nhiên thâu lại, tổ chức thành một cái lưới kiếm trắng xóa như bạc vây chặt Hà Thiết Thủ.
Đồng Huyền quát hỏi:
- Hiện giờ sư phụ chúng ta ở đâu? Ông ta còn sống hay là khuất rồi, nói mau.
Hà Thiết Thủ kẹp kim câu lại dưới nách, từ từ chải chuốt lại đầu tóc. Bỗng một tiếng cười nhẹ, móc sắt của nàng nhanh như chớp, lại một đạo nhân của phái Võ Đang bị thương rồi. Mọi người cả giận, trường kiếm đều tấn công như vũ bão. Thấy nàng thâm độc quá, không ai còn nể nang gì nữa. Uyển Nhi trông thấy Hà Thiết Thủ sắp nguy hiểm tới nơi đột nhiên nghe thấy đằng xa có tiếng còi vọng tới.
Hà Thiết Thủ liền cười nói:
- Thủ hạ của ta đã tới kia rồi, các ngươi khôn hồn thì chạy ngay đi, bằng không hối bất cập đấy!
Uyển Nhi nghĩ: "Nếu không trông thấy họ đang chém giết nhau chí tử mà chỉ nghe mấy lời dặn bảo vừa nhu mì vừa mật thiết thì ai cũng hiểu lầm nàng đang đùa với người yêu, chớ không phải đang một mất một còn với kẻ địch."
Đồng Huyền kêu gọi các sư đệ:
- Chúng ta hãy mau giải quyết ngay con tiện tỳ này đã!
Mọi người tấn công ngày càng mạnh. Chỉ trong chớp mắt, Hà Thiết Thủ đã bị thương liền hai vết tại nơi đùi rồi nhưng nàng vẫn tươi cười như thường. Một đạo nhân trẻ tuổi nóng lòng sốt ruột, không nhẫn tâm trông thấy người đẹp thế này mà bị loạn kiếm phân thân thì có phải tội nghiệp không?
Nghĩ đoạn chàng liền quát mắng:
- Cô đừng cười nữa, có được không?
Hà Thiết Thủ cười nói:
- Vị đạo trưởng này nói gì thế?
Đạo nhân nọ ngẩn người ra đang định trả lời, bỗng thấy ánh sáng lóe mắt một cái, Mẫn Tử Hoa vội gọi:
- Cẩn thận!
Nhưng đã muộn rồi, đạo sĩ đã bị Hà Thiết Thủ móc một cái Kim câu vào giữa lưng rồi.
Tiếng còi vọng tới càng ngày càng nhộn nhịp, Đồng Huyền phải chia ra tám tay cao thủ tiến lên nghênh chiến và cản trở, chỉ trong chốc lát, tám người đó đã thảm bại lùi xuống. Đồng Huyền lại phải phái tám sư đệ khác lên tiếp viện. Nhờ vậy, Hà Thiết Thủ được nhẹ tay hẳn. Tuy Đồng Huyền với mấy tay cao thủ vẫn nỗ lực tấn công, nàng không bị nguy hiểm như trước nữa. Nhưng nàng muốn phá vòng vây để tiến lên phối hợp với bọn tới cứu viện cũng không được.
Lúc này hai bên đã tới chỗ ngang sức nhau, không bên nào hơn và cũng không bên nào kém cả. Đánh được một lúc, một đạo sĩ kêu la:
- Giỏi lắm! Giỏi lắm! Trường Bạch tam anh ba thằng gian tặc bán nước kia, chúng mày cũng đến đấy à?
Một người tiếng khàn khàn nói:
- Chúng tao đến thì đã sao? Đã biết chúng tao lợi hại, mau bước đi!
Uyển Nhi kinh ngạc nghĩ thầm: "Ba tên Trường Bạch tam anh này chuyên môn khiêu khích, ly gián muốn hãm hại cha ta, rõ ràng chúng đã bị Viên tướng công bắt trói, nhờ cha ta giao cho quan tri phủ Nam Kinh rồi, tại sao chúng lại ra đây được nhỉ? Chẳng lẽ chúng đã vượt ngục hay là bọn tham quan đã ăn tiền của chúng mà thả chúng ra?"
Lúc ấy bên Ngũ Độc giáo viện trợ càng tới càng đông, thấy vậy, Đồng Huyền ra lệnh cho anh em phái Võ Đang rút lui. Nhờ ở xưa nay vẫn luyện tập quen tiến thoái đều có mực thước, Hà Thiết Thủ thấy bên Võ Đang tuy bại mà không có vẻ gì hoang mang và loạn xạ cả nên cũng không dám ra lệnh cho đuổi theo, chỉ cười nói:
- Được rồi, các bạn lại đùa giỡn tôi nhé? Tiểu muội xin thất lễ không tiễn nữa.
Người của phái Võ Đang lúc tới rất đột nhiên, lúc đi cũng nhanh, chỉ trong chớp mắt không còn một tiếng dao kiếm gì nữa, chỉ còn lại tiếng gió vù vù và những tuyết lạnh buốt xương.
Uyển Nhi ló mắt nhìn, thấy trên quãng đường phía Đông một bọn mấy chục người, phía Tây cũng có mấy chục người đứng tụ lại. Một người đàn bà ăn mặc lối hành khất nói:
- Tin tức chúng nó cũng tinh thông đấy nhỉ? Biết rõ ngay hôm nay bên chúng ta có mấy chục người bị thương mà chúng đã đến đánh tập kích ngay được rồi!
Hà Thiết Thủ nói:
- Cũng may, cô đem viện binh tới cứu nhanh lại thêm bốn bác họ Ôn và ba bạn Trường Bạch tam anh cũng có mặt cả đây mới đánh đuổi được bọn đạo sĩ ấy đi, chớ không bây giờ đã chắc gì đuổi được bọn họ khỏi nơi đây?
Một ông cụ râu bạc nói:
- Phái Võ Đang có liên kết với phái Hoa Sơn không?
Lại một người giọng khàn khàn nói:
- Bang Kim Long với thằng nhãi con họ Viên đã liên kết với nhau vào một bọn. Anh em chúng tôi đã sử dụng mượn dao giết người, cái kế ly gián đó thì thằng họ Viên kia tất phải gây hấn với phái Võ Đang.
Ông cụ đầu tóc bạc phơ nói:
- Hay lắm! Để chúng nó tàn sát lẫn nhau tốt hơn hết.
Mấy lời của mấy người này khiến Uyển Nhi toát mồ hôi lạnh, trong lòng nghĩ thầm: "Phải rồi, phải rồi, giết chết cha ta ra là ba tên gian tặc này!"
Nàng định nghe thêm nữa, ngờ đâu Hà Thiết Thủ đã lên tiếng nói:
- Tất cả vào trong cung đi! Kiệu này cũng không ngồi nữa.
Mọi người ùa cả đi. Hà Thiết Thủ, Trường Bạch tam anh và bốn ông lão đi trước, còn các người khác đi sau. Chờ họ đi khá xa rồi, Uyển Nhi mới ở trong đáy kiệu chui ra, nhìn xung quanh, nàng thất kinh, thì ra nơi đó là trước cửa cấm thành và trông thấy bọn Hà Thiết Thủ đi thẳng vào trong cung.
Uyển Nhi không dám ngừng lại ở nơi đó, vội quay ngay trở về, kể hết sự thể đầu đuôi cho Thừa Chí nghe. Nhìn nàng một lúc, Thừa Chí giơ ngón tay cái lên khen ngợi nói:
- Tiêu cô nương thật là can trường!
Uyển Nhi mặc hơi đỏ, liền quỳ xuống vái. Thừa Chí không tiện giơ tay ra đỡ nàng dậy, chỉ né mình ra tránh và khảng khái trả lời rằng:
- Mối thù của lệnh tôn đại nhân, tôi xin gánh vác cho, nếu Tiêu cô nương còn cứ hành đại lễ như thế này là khinh tôi đấy.
Chàng lẩm bẩm giây lát lại nói tiếp:
- Việc này không thể chậm trễ được, tôi phải vào trong cung đi kiếm bọn chúng ngay.
Uyển Nhi nói:
- Những gian tặc này không hiểu tại sao chúng lại vào được trong hoàng cung nội viện như thế? Trong cung cấm vệ thâm nghiêm, Viên tướng công một mình ra vào trong đó e không tiện lắm đâu.
Thừa Chí đáp:
- Không sao, tôi có một vật này, chính ra đã sớm phải dùng đến nó, có ngờ đâu từ khi tới kinh sư đến giờ, xảy ra nhiều chuyện lạ quá, tôi không có thì giờ đi, bây giờ thì nhân tiện việc của cô, tôi đi cả một thể.
Nói xong móc túi lấy một phong thư ra, thì ra lá thư này của Mãn Châu Cửu vương Đa Nhĩ Cổn viết cho Thái giám Tào Hóa Thuần và do Hồng Thắng Hải đưa đi.
Biết cái thư này có ngày sử dụng tới, cho nên chàng mới giữ lại để đến bây giờ đem ra sử dụng. Uyển Nhi cả mừng nói:
- Thế thì hay lắm! Tiểu muội xin theo Viên tướng công đi, giả trang làm thư đồng của Tướng công.
Biết nàng muốn chính tay mình giết chết kẻ thù, đó cũng là lòng hiếu, không thể khuyên can được, chàng đành phải gật đầu nhận lời.
Nằm trốn dưới đáy kiệu nửa đêm, mặt mũi và người đầy những bụi bặm, Uyển Nhi phải vội vào nhà trong rửa mặt và thay áo. Một lát sau, nàng quay trở ra, lại thành một thư đồng đẹp đẽ rồi.
Thừa Chí cười nói:
- Tôi không thể gọi cô là Tiêu cô nương được đâu nhé.
Uyển Nhi vừa cười vừa đáp:
- Tướng công cứ việc gọi tôi là thằng Uyên cũng được, người khác còn tưởng là thằng Chén và thằng Dĩa gì đó, chứ có ai biết đâu chỗ thật hư này.
Hai người đang định đi ra, Ngô Bình và La Lập Như hấp tấp bước vào cho hay Nha phủ Doãn kinh sư giới vị rất nghiêm, nên hai người đành phải chờ thêm hai tiếng đồng hồ nữa, chờ cho bọn công sai đến phiên đổi gác xong mới vứt xác của Đơn Thiết Sinh xuống. Thừa Chí gật đầu nói:
- Được lắm!
La Lập Như bỗng nói:
- Chẳng hay Viên tướng công có cho phép tôi được theo Tướng công và sư muội đi không?
Uyển Nhi đưa mắt nhìn Thừa Chí xem chàng quyết định ra sao. Thừa Chí nghĩ thầm: "Lần này mình đi sâu vào cấm cung, bốn mặt nguy cơ tiềm phục lại thêm trong đó rất nhiều cao thủ, ta phải bảo vệ thêm một người nữa có phải vướng chân vướng cẳng."
Chàng đang định lên tiếng từ chối bỗng thấy Ngô Bình lén kéo vạt áo La Lập Như và đưa mắt ra hiệu, rồi nói:
- La sư đệ, từ khi chú bị thương đến giờ, chưa lành mạnh hẳn, chú nên ở nhà nghỉ ngơi thì hơn, để Viên tướng công đưa sư muội đi được việc hơn nhiều.
Thừa Chí nghĩ thầm: "Nghe giọng nói của y, hình như có ý muốn ta gần gũi Uyển Nhi, như hôm qua ta với nàng đi gặp Thủy Vân đạo nhân, hai người đều là thanh niên nam nữ, đêm khuya xuất ngoại như vậy, có lẽ đã khiến nhiều người nghi ngờ, tuy nhiên ta đại trượng phu, quanh minh lỗi lạc thật, nhưng sự hiềm nghi dưới vườn dưa, cây mận ta cũng nên tránh một tí thì hơn."
Nghĩ đoạn liền nói:
- Có La đại ca cùng đi tôi thêm một người trợ giúp còn gì hay bằng nữa, mau thay quần áo đi.
La Lập Như cả mừng, vào thay đổi quần áo tiểu đồng, Ngô Bình theo vào và cười nói:
- La sư đệ, lần này chú đã làm một việc rất ngốc!
La Lập Như ngạc nhiên hỏi:
- Sao vậy?
Ngô Bình nói:
- Viên tướng công là đại ân nhân bang Kim Long chúng ta, mà sư muội lại rất mến ông ta⬦
La Lập Như nói:
- Theo anh nói, là gã sư muội cho Viên tướng công ư?
Ngô Bình đáp:
- Tôi thiết tưởng, nếu hai người đó lấy nhau, thì ân sư chúng ta cũng ngậm cười dưới chín suối, vậy chú theo đi làm gì?
La Lập Như nói:
- Đại sư huynh nói rất phải, như vậy không đi nữa.
Ngô Bình nói:
- Bây giờ chừ không đi thì lộ hình tích quá, đành tùy cơ mà ứng biến xem thế nào mà tác thành được cuộc nhân duyên này, thì không còn gì tốt đẹp bằng.
La Lập Như gật đầu nhận lời nhưng sự thật thì trong lòng chua xót vô cùng, đành ngậm miệng không dám than thở gì, thì ra La Lập Như mơ tưởng sư muột đã mấy năm nay, ôm ấp mối tình si trong mấy năm trời, không dám thố lộ tâm tình bởi vì thấy nàng đứng đắn quá, cô còn giúp đỡ Tiêu Công Lễ cắt đặt xử sự trong Bang lại rất oai nghiêm, La Lập Như không dám ngỏ lời là vì thế, từ khi bị cụt mất cánh tay đến giờ, chàng lại càng tự tủi, có nhiều lúc không đứng đối diện nói chuyện với Uyển Nhi, chỉ vì quá tủi thân mà nên, lúc này chàng nghe Ngô Bình nói tới, trong lòng bỗng cảm thấy như mất một cái gì quý báu, nhưng sực nghĩ lại: "Phải có người anh hùnh như Viên tướng công mới xứng đôi vừa lứa với sư muội mình, nàng được người chồng như vậy đáng lẽ ta phải mừng cho nàng mới phải chứ."
Thừa Chí lấy trong hòm sắt ra rất nhiều châu báu, gói thành một gói lớn sai La Lập Như ôm theo đi tới cửa cung. Thừa Chí đem ám ngữ ra nói, cấm quân đứng gác trước cửa cung, nhận là khách của Tào thái giám nên tỏ ra cung kính lạ thường, bèn dẫn đường cho ba người vào, đến trước một cung điện, cấm quân đó liền lui ra, lại có tiểu Thái giám khác ra dẫn ba người vào trong. Suốt dọc đường đổi ba tên Thái giám.
Thừa Chí ghi nhớ kỹ đường lối, trong lòng nghĩ thầm: "Tên Tào thái giám này cũng đa mưu lắm kế thật, y sợ mật mưu bại lộ cho nên cả người dẫn đường cũng thay đổi luôn luôn."
Cuối cùng đi đến cạnh vườn hoa, trên một con đường nhỏ quanh co, rồi mới tới một căn nhà nhỏ rất xinh đẹp. Tên tiểu Thái giám mời ba người vào bên trong, bưng nước trà và đem điểm tâm mời ba người ăn uống. Chờ thêm hai tiếng đồng hồ cũng chưa thấy Tào thái giám ra, ba người cũng không trò chuyện gì cả, cứ yên lặng ngồi chờ. Qua một lát sau, một tên Thái giám khác trạc ba mươi tuổi bước vào hỏi Thừa Chí mấy câu ám ngữ, chàng đáp theo lời dặn trước của Hồng Thắng Hải, tên Thái giám nọ gật đầu bước ra, lại qua một lát nữa tên Thái giám đó mới đưa một Thái giám già, vừa béo vừa trắng bước vào.
Thừa Chí thấy người Thái giám già này, ăn mặc rất hoa lệ, khí phái rất lớn, nghĩ thầm: "Tên này có lẽ là ngoài vua Minh ra, hẳn y có quyền thế nhứt, Tư Lễ Thái giám Tào Hóa Thuần đây!"
Chàng vừa nghĩ tới đó, tên Thái giám trẻ đã giới thiệu:
- Đây là Tào công công chúng tôi.
Thừa Chí, Uyển Nhi, La Lập Như đều quỳ xuống lạy.

Tào Hóa Thuần cười nói:
- Miễn lễ, miễn lễ, mời ngồi chơi, Cửu vương gia mạnh khỏe đấy chớ?
Thừa Chí đáp:
- Vương gia chúng tôi vẫn mạnh. Vương gia sai tiểu nhân tới hỏi thăm sức khỏe Công công.
Tào Hóa Thuần kha khả cười nói:
- Cái thân già này mà được Vương gia nhớ nhung tới, thật là vạn hạnh quá. Hồng lão ca ở đường xa tới đây, không biết Vương gia có dặn bảo gì không?
Thừa Chí đáp:
- Vương gia muốn thỉnh vấn công công đại sự trù hoạch như thế nào rồi?
Tào Hóa Thuần nói:
- Tánh nết Hoàng thượng chúng tôi thật là vừa bướng bỉnh vừa cố chấp, tôi đã vào thưa mấy lần rồi Hoàng thượng đều nói việc mượn binh dẹp giặc sau này nhiều hậu quả lắm, chỉ cần hai nước bãi binh chờ lúc Đại Minh chúng tôi diệt hết bọn lưu khấu rồi sẽ hậu tạ Cửu vương gia.
Sự thật thì Thừa Chí không biết Cửu vương gia Đa Nhĩ Cổn của Mãn Châu có mật mưu gì với Tào Hóa Thuần vì Hồng Thắng Hải ở dưới trướng Cửu vương địa vị rất kém không được tham dự những việc tối cơ mật chỉ là một kẻ sứ giả truyền đạt tin tức mà thôi, nên không biết đến những nội dung của sự âm mưu đó. Hồng Thắng Hải không biết, lẽ dĩ nhiên Thừa Chí cũng không biết, nay Thừa Chí nghe lời nói của Tào thái giám, trong tai bỗng như một tiếng nổ thật lớn, trống ngực đập thật mạnh, bốn chữ mượn binh dẹp giặc, quay cuồng trong đầu chàng, chàng nghĩ thầm: "Thì ra bọn họ muốn bắt chước Sà Đà mượn binh diệt Hoàng Sào, người Mãn Châu nóng lòng như vậy, hiển nhiên là có âm mưu gì không tốt đấy!"
Chàng tuy trấn tĩnh nhưng vì tin đó lớn lao quá, vẻ mặt có hơi biến sắc. Tào Hóa Thuần lại hiểu lầm, tưởng chàng không vui, là vì y không làm tròn nhiệm vụ, vội nói:
- Chú em chớ vội giận, một kế không thành ta lại có mưu khác.
Thừa Chí đáp:
- Dạ, dạ. Tào công công túc trí đa mưu, Vương gia chúng tôi cảm phục vô cùng.
Tào Hóa Thuần cười mà không nói.
Thừa Chí lại nói tiếp:
- Có mấy món lễ vật mọn này, Vương gia sai tiểu nhân mang tới đây, xin công công nhận cho.
Nói xong, chàng chỉ tay vào La Lập Như, Uyển Nhi vội cởi cái gói ở trên vai sư huynh xuống để trên bàn mở ra, một làn sáng lóe mắt, cả căn phòng chứa đầy ánh châu ngọc, tuy tên Thái giám này sống trong đại nội đã lâu, các thứ châu báu kỳ lạ trông thấy rất nhiều, những châu báu tầm thường y có coi vào đâu, nhưng thoạt thấy món châu báu kỳ lạ này, cũng phải động lòng, đứng dậy tới gần xem sao. Y kinh ngạc đến ngẩn người ra, thì ra trong gói đồ đó, mỹ ngọc, bảo thạch, không sao mà tính toán được, chỉ riêng một chuỗi hạt châu một trăm hạt dùng để đeo khi lên Triều đã giá trị liên thành rồi, vì hạt trân châu nào cũng to đều nhau, và to đến nỗi Tào thái giám chưa hề thấy hạt châu nào to bằng thế cả, ngoài ra còn một đôi Phỉ Thúy Sư Tử, hai chân trước con Sư Tử vờn một trái cầu bằng mã não đỏ như lửa không nói đôi Phỉ Thúy lớn như thế chưa bao giờ thấy rõ, mà đến sự điêu khắc tinh xảo cũng khó mà làm được như thế, còn Sư Tử trông linh động như thật. Tào Hóa Thuần cầm lên xem từng cái một, cái nào cũng không muốn rời tay ra, y muốn chọn lấy một cái hơi kém nhứt để tặng lại Thừa Chí nhưng cầm lên cái này lại để cái kia xuống rốt cuộc vẫn không sao quyết định được, sau cùng y phải nghĩ thầm: "Ta đành phải thưởng tiền cho chúng vậy."
Nghĩ đoạn, y quay sang nói với Thừa Chí rằng:
- Sao Vương gia thưởng cho tôi nhiều như thế này?
Thừa Chí muốn nhân cơ hội dò xét mưu đồ của y, nói tiếp:
- Vương gia cũng biết Hoàng thượng rất anh minh, việc mượn binh diệt giặc rất khó, nhưng dù sao có Tào công công giúp cho thì việc khó đến đâu rồi cũng xong cả.
Thấy Thừa Chí khen ngợi, Tào Hóa Thuần tỏ vẻ đắc ý, tủm tỉm cười, xua tay bảo Uyển Nhi và La Lập Như rằng:
- Hai em hãy tạm lui ra ngoài kia nghỉ ngơi trước.
Thừa Chí gật đầu, đã có tiểu Thái giám vào đưa hai người ra. Tào thái giám tự mình ra khóa trái cửa, dắt tay Thừa Chí khẽ nói:
- Chú có biết Cửu vương xuất binh có điều khoản gì không?
Thừa Chí nghĩ thầm: "Muốn lừa được cơ mật của y trước hết phải cho y biết một chút cơ mật trước. Ta cứ bịa đặt ra nói cũng chả sao."
Nghĩ đoạn, chàng liền nói:
- Công công là người nhà, cháu nói ra cũng không sao, nhưng tin này bí mật lắm, theo chỗ tiểu nhân biết chỉ có Cửu vương với một người nữa và tiểu nhân vậy là chỉ có ba người biết mà thôi.
Tào Hóa Thuần trợn tròn đôi mắt, Thừa Chí liền đứng sát người y khẽ nói:
- Tiểu nhân thiết nghĩ tuy Cửu vương gia có quý mến tiểu nhân mà được Tào công công giúp đỡ cho, chắc khiến tiểu nhân được rạng tổ vinh tôn⬦
Tào Hóa Thuần nghĩ thầm: "Chắc hẳn chàng muốn được phong chút quan tước gì đây."
Tào Hóa Thuần khà khà cười nói:
- Cổ nhân có nói: đại trượng phu đắc chí mà không về cố hương cũng như mặt áo gấm đi đêm. Lão phu cam đoan giúp cho việc của chú em được thành đạt vinh hiển.
Thừa Chí nghĩ thầm: "Đã giả vờ thì giả cho tới cùng."
Chàng vội quỳ xuống vái lạy cảm tạ.
Tào Hóa Thuần nghĩ thầm: "Người này khôn ngoan lắm, lại là kẻ tâm phúc của Cửu vương, thâu nạp y làm tay chân mình thì còn gì tốt hơn nữa."
Y liền hỏi rằng:
- Hồng lão đệ là người tỉnh nào thế?
Thừa Chí đáp:
- Tiểu nhân là người Quảng Đông.
Tào Hóa Thuần cười:
- Việc thành công rồi, tôi sẽ ủy chú làm Tổng binh trấn thủ tỉnh Quảng Đông nhé!
Thừa Chí vội cảm tạ nói:
- Đại ơn, đại đức của Công công giúp cho, tiểu nhân đâu dám quên, còn một việc này nữa, tiểu nhân cũng không dám giấu diếm Công công, ý của Cửu vương gia là⬦
Nói tới đây chàng ngó xung quanh rồi khẽ tiếp:
- Việc này Công công chớ có tiết lộ, bằng không tánh mạng của tiểu nhân không sao bảo toàn nổi.
Tào Hóa Thuần nói:
- Chú cứ yên tâm, khi nào tôi lại nói cho ai hay.
Thừa Chí khẽ nói:
- Khi quân Mãn Châu đã lọt vào trong quan, Sấm tặc nhứt định quét sạch. Cửu vương gia muốn Vua Minh cắt Hà Bắc và Sơn Đông để thượng tạ, hai nước sẽ lấy sông Hoàng Hà làm biên giới, kết làm huynh đệ chi bang mãi mãi.
Thừa Chí bịa đặt một hồi, Tào Hóa Thuần không hoài nghi gì cả. Sở dĩ chàng khiến tên Thái giám già và giảo hoạt phải tin tưởng, sự thật do: Thứ nhất: Có một lá thư bút tích của Cửu vương Đa Nhĩ Cổn, Thứ hai: Những lễ vật chàng đem tới quý giá quá, Thứ ba: Dã tâm xâm lấn của người Mãn Châu, Tào Hóa Thuần còn lạ gì mà không biết rõ. Y một mặt gật đầu nói:
- Bây giờ thiên hạ đang đại loạn, sáng nay ở ngoài mặt trận có tin đồn Đồng Quan đã bị Sấm tặc phá hủy rồi. Binh bộ Thượng thư Tôn Trường Đinh bị tử nạn, như nước Đại Minh chúng ta còn đâu Đại tướng ra chống giặc? Nếu Cửu vương gia không xuất binh tới giúp, tôi e chỉ nay mai Lý tặc Tự Thành sẽ kéo quân đến bao vây Kinh Đô này.
Hay tin Sấm Vương đã phá nổi Đồng Quan và giết Đại tướng số một nhà Minh Tôn Trường Đinh, Thừa Chí mừng rỡ vô cùng nhưng chàng sợ lộ ra ngoài mặt nhỡ tên cáo già trông thấy thì nguy, nên cúi ngay đầu xuống, mắt nhìn mặt đất.
Tào Hứa Thuần nói:
- Tối hôm nay tôi lại khuyên Hoàng thượng một lần nữa xem. Nếu nhà vua còn cố chấp như cũ, thì chúng ta phải để quốc gia xã tắc lên trên hết, đành chỉ có⬦
Trống ngực đánh mạnh vô cùng, Thừa Chí vẫn cố trấn tĩnh nói khích thêm một câu:
- Chúa thượng anh minh cương nghị, công công hà tất phải mưu định trước rồi mới hành động?
Tào Hứa Thuần nói:
- Hừ, nhà vua mà không có phương sách bình định phản tặc, chúng ta đành phải lập minh quân thay thế vậy. Giang sơn đất nước nhà Đại Minh do y làm mất cũng không việc gì đến chúng ta, nhưng chẳng lẽ chúng ta lại chịu theo y cùng nhảy vào chỗ chết hay sao?
Thừa Chí nói:
- Không biết công công có phương sách nào hay hơn, để cho tiểu nhân được yên tâm phần nào không?
Tào Hóa Thuần nói:
- Phải đấy, thà lấy sông Hoàng Hà là biên giới còn hơn là bị lọt vào tay đạo tặc nhiều. Y không chịu, chẳng lẽ⬦
Y nói tới đây đột nhiên ngừng lại và nghĩ thầm: "Người này tuy là tâm phúc của Cửu vương thật, nhưng dù sao mình với y cũng mới gặp nhau lần đầu tiên, việc cơ mật này không thể lộ cho y biết hết được."
Nghĩ đoạn, y cười ha hả rồi nói:
- Hồng lão đệ, chỉ trong ba ngày là cùng, thể nào tôi cũng có tin mừng báo cáo Cửu vương hay, chú cứ yên trí ở lại đây chờ đợi.
Nói đoạn, Tào Hóa Thuần vỗ tay một cái, có bốn tên tiểu Thái giám bước vào bưng tất cả châu báu của Thừa Chí vừa tặng cho, theo Tào Hóa Thuần đi ra khỏi căn phòng đó.
Ngoài ra lại có bốn tên tiểu Thái giám khác vào dẫn Thừa Chí, Uyển Nhi, và La Lập Như ba người tới một căn nhà gần đó nghỉ ngơi. Cơm nước xong, bốn tên tiểu Thái giám mới cáo lui ra khỏi phòng.
Thừa Chí khẽ nói:
- Tên Tào thái giám đang trù tính một đại âm mưu, việc này quan trọng lắm, rất nguy cấp cho quốc gia đất nước. Bây giờ tôi phải đi dò xem Hạ cô nương có phải bị chúng nhốt ở trong cung cấm này không.
Uyển Nhi nói:
- Viên tướng công cho em đi với.
Thừa Chí đáp:
- Không thể được, cô nên ở lại đây cả với La đại ca, chưa biết chừng tên Tào thái giám không yên tâm, sai người đến xem xét thì phiền lắm đấy.
La Lập Như nói:
- Một mình tôi ở lại đây cũng được. Viên tướng công lấy thêm một người phụ giúp có hơn không?
Thấy nét mặt Uyển Nhi hăng hái và có vẻ muốn được thử thách tài năng lắm, Thừa Chí không tiện ngăn cản ý hứng của nàng liền gật đầu luôn.
Sang phòng bên, chàng chỉ giơ tay ra một cái là điểm ngay huyệt câm của hai tên Thái giám rồi. Còn hai tên nữa ở trên giường nhảy xuống, trợn tròn xoe đôi mắt, ngơ ngác không hiểu tại sao Thừa Chí

lại điểm huyệt hai Thái giám kia như thế?
Uyển Nhi lấy Nga Mi Trích ra dí vào ngực hai tiểu Thái giám đó và khẽ quát rằng:
- Nếu hai người hé miệng nói nữa, ta cho đi gặp lão Thái giám Ngụy Tôn Hiền ở dưới Âm ty ngay.
Nói đoạn, nàng ấn mạnh Nga Mi Trích (cái dùi đục hình cong cong) vào người hai tên nọ, thủng qua hai lớp áo và dính vào tới da thịt rồi.
Thừa Chí cười thầm, nghĩ: "Giờ phút này nàng còn nói bông đùa."
Thì ra Ngụy Tôn Hiền là Thái giám gian ác thờ vua Hy Tôn nhưng đã bị đem xử trảm rồi. Thừa Chí cởi y phục mặc một tên mặc vào người.
Uyển Nhi thổi tắc ngọn nến trong phòng rồi lần mò lấy bộ y phục tên Thái giám mà Thừa Chí vừa lột ra mặc vào người. Thuận tay Thừa Chí điểm huyệt luôn một tên Thái giám nữa và tay trái nắm chặt lấy mạch môn của tên thứ tư, kéo ra ngoài cửa quát bảo:
- Ngươi dẫn ta tới chỗ ở của Tào công công nghe không?
Tên Thái giám đó bán thân đã tê liệt, không dám nói nhiều, liền dẫn hai người đi về phía trước. Đi được một lát quanh ngả này, vòng sang lối nọ, đi được hơn dặm đường, tới trước một căn lầu lớn.
Thái giám đó nói:
- Tào công công ở trong lầu này đấy.
Không để cho y nói tới lời thứ hai, Thừa Chí đã dùng khuỷu tay thúc mạnh vào ngực y một cái, đã điểm bế ngay huyệt đạo của y rồi. Chàng ôm tên Thái giám ấy vứt vào trong bụi cây.
Hai người lò dò đi tới cạnh lầu, thấy trên từng thứ hai có ánh sáng đèn ló ra. Thừa Chí đang định kéo tay Uyển Nhi cùng nhảy lên trên đó bỗng nghe phía sau có tiếng chân người đi tới, và một người ở đàng xa đã lên tiếng hỏi:
- Tào công công có trên lầu không?
Thừa Chí vội đáp:
- Chúng cháu vừa tới đây, không được rõ lắm. Chắc Tào công công có trên đó thì phải?
Vừa nói, chàng vừa quay đầu lại trông thấy năm người đang đi tới. Người đi trước cầm chiếc đèn lồng lụa đỏ. Dưới ánh sáng trăng đến lờ mờ ấy, Thừa Chí thấy cả năm người đều mặc sắc phục Thái giám cả.
Người nọ vừa cười vừa chửi đổng:
- Thằng khỉ con này, ăn nói không ngoan lắm, nói như thế để khỏi chịu trách nhiệm.
Vừa nói y vừa tới gần, Thừa Chí và Uyển Nhi cùng cúi đầu xuống không để cho bọn này trông thấy rõ mặt. Khi năm người đó vào tới cửa, nhờ ánh sáng đèn chiếu rọi, Thừa Chí trông thấy rõ mặt cả bọn, giựt mình kéo Uyển Nhi sang một bên, chờ bọn kia lên lầu, mới khẽ nói:
- Bọn người ấy là Trường Bạch tam anh đấy!
Uyển Nhi kinh hãi hỏi:
- Chính là bọn gian tặc giết hại cha tôi đấy ư? Sao chúng cũng làm cả Thái giám thế kia?
Thừa Chí nói:
- Họ cũng như chúng mình, cải trang giả dạng đấy thôi. Chúng ta lên trên đi!
Hai người theo sau bọn Trường Bạch tam anh cùng ung dung lên trên lầu, bọn Thái giám gác lầu không ngăn cản gì cả. Lên tới lầu hai, hai tên Thái giám đi trước dẫn ba anh em Trường Bạch tam anh vào trong căn phòng. Thừa Chí và Uyển Nhi không tiện vào theo, đứng chờ đợi bên ngoài, và nghe hai tên Thái giám dẫn đường nói:
- Mời ba vị ngồi chờ đợi đây⬦ Tào công công sắp sửa⬦
Chữ cuối không nghe rõ, thấy hai tên Thái giám đó quay trở ra và xuống dưới lầu rồi.
Thừa Chí kéo tay Uyển Nhi cùng bước chân vào trong phòng, thấy bốn bên đều là tủ sách, mới hay phòng đó là phòng sách. Trường Bạch tam anh đang ngồi nhìn quanh thấy hai tên Thái giám vào nhưng không để ý tới. Thừa Chí và Uyển Nhi đi thẳng tới trước mặt ba người, rồi ngửng đầu lên.
Uyển Nhi bỗng cười nhạt nói:
- Sử thúc thúc, Lý thúc thúc, cha cháu mời ba chú đi ăn cơm đấy?
Đột nhiên trông thấy Uyển Nhi, Trường Bạch tam anh đều kinh ngạc vô cùng.
Lý Cương người thứ nhất nhảy lên trước, lớn tiếng hỏi:
- Cháu⬦ cha cháu đã chết rồi cơ mà?
Uyển Nhi đáp:
- Vâng, cho nên cha cháu mới mời ba chú đi ăn cơm là thế đấy!
Sử Bính Văn cau mày, bỗng rút trường đao ở trong bao da ra. Thừa Chí nhảy tới, hai tay vội giơ ra, một tay một người tóm lấy cổ anh em họ Sử, nhấc bổng lên đồng thời đá luôn vào Phùng Vy huyệt phía sau lưng của Lý Cương một cái.
Sử Bính Văn đấm trái tay một quyền. Thừa Chí tha hồ để cho anh em họ đấm vào ngực mình, chàng chỉ khẽ hợp hai tay lại, hai anh em họ đầu va chạm vào nhau chết giấc liền. Uyển Nhi chưa trông thấy rõ tại sao, Trường Bạch tam anh đã bị đánh tới bất tỉnh nhân sự rồi. Tức giận quá, Uyển Nhi rút luôn Nga Mi Trích ra, nhắm ngực anh em họ Sử đâm liền. Thừa Chí vội giơ tay ra, và khẽ nói:
- Mau ẩn núp vào một chỗ đi, có người đang đi lên đấy.
Quả nhiên bên ngoài cầu thang có tiếng chân người đang bước lên, Thừa Chí xách anh em họ Sử giấu vào phía sau kệ sách. Hai người vừa trốn xong đã có mấy người bước vào trong phòng sách rồi. Một người nói:

- Xin mời quý vị ngồi chơi đây. Tào công công sắp ra ngay.
Một giọng ỏn ẻn của người đàn bà nói:
- Cảm ơn bạn nhé!
Thừa Chí và Uyển Nhi nhận ngay ra tiếng nói của Hà Thiết Thủ Giáo chủ Ngũ Độc giáo, liền bóp tay nhau báo hiệu cho nhau biết. Một lát sau, lại có mấy người nữa bước vào, hàn huyên với bọn Hà Thiết Thủ, hình như chúng quen biết nhau đã lâu. Thừa Chí nghĩ thầm: "Không ngờ bốn anh em họ Ôn phái Thạch Lương cũng tới đây! Thì ra tối hôm trước Uyển Nhi trông thấy bốn lão lại là anh em họ Ôn, nên sư huynh đệ Đồng Huyền của phái Võ Đang địch không nổi là phải! Nhưng anh em chúng tới đây có việc gì thế nhỉ?"
Mấy người ngồi trong phòng sách chưa hàn huyên xong, Tào Hóa Thuần và mấy người ngồi trong phòng bước vào rồi. Nghe lời giới thiệu của Tào thái giám, trong bọn người đó có cả Lã Nhị Tiên sinh phái Phương Nam nữa. Thừa Chí nghĩ thầm: "Ôn Minh Thi bị ta đánh trúng yếu huyệt, không ai cứu chữa cho, có lẽ y đã trở nên tàn phế rồi. Bây giờ chỉ còn lại có bốn anh em chúng thôi, chắc Ngũ Hành Trận của phái Thạch Lương không sao bày nổi nữa. Nhưng bây giờ chúng có thêm các tay cao thủ thuộc Ngũ Độc giáo và các phái khác, mình chưa chắc đã địch nổi chúng."
Lại nghe Tào Hóa Thuần nói:
- Trường Bạch tam anh đâu nhỉ?
Một tên Thái giám nói:
- Sử gia ba vị đã tới rồi, không biết ba ông ấy lại bỏ đi đâu rồi?
Thừa Chí ngấm ngầm điểm cho anh em họ Sử mỗi người một cái thực mạnh vào chỗ yếu huyệt thì dù chúng có hồi tỉnh cũng không sao nói được.
Tào Hóa Thuần liền cho người đi tìm kiếm. Mấy bọn Thái giám đi tìm kiếm khá lâu, khi quay trở về đều trả lời là không thấy hình bóng anh em họ Sử đâu cả. Mọi người bàn tán dị nghị, và tỏ vẻ bực mình vì phải chờ đợi.
Tào Hóa Thuần nói:
- Chúng ta không chờ anh em y nữa, vì họ tự ý bỏ dịp may để lập công trạng không còn trách gì ai được.
Lúc ấy, mọi người xích ghế lại gần nhau, hình như ai nấy đều ngồi quây quần quanh Tào Hứa Thuần để chờ nghe lệnh vậy.
Sau hai tiếng ho đằng hắng, Tào Hứa Thuần mới khẽ cất tiếng nói. Thừa Chí biết tên đại gian thần sắp thố lộ gian mưu đến nơi liền yên lặng lắng tai chú ý để nghe. Tào Hóa Thuần nói:
- Sấm tặc đã phá tan Đồng Quan rồi. Binh bộ Thượng thư đã tử nạn.
Mọi người sau khi nghe Tào Hóa Thuần cho hay tin đó đều xì xào bàn tán. Thừa Chí nghĩ: "Chắc chúng tới nay mới rõ tin này."
Tào Hóa Thuần nói tiếp:
- Chúng ta không mau mau nghĩ cách đối phó thì khi tặc binh đánh tới Kinh thành, và Hoàng thượng vẫn không chịu mượn binh diệt khẩu thì lúc ấy chỉ còn một cách là lập một Minh chủ khác để đứng ra duy trì xã tắc.
Hà Thiết Thủ cười nói:
- Lúc ấy chúng ta cứ việc tôn thành Vương gia thay thế y.
Tào Hóa Thuần nói:
- Phải lắm, ngày hôm nay tôi định nhờ quý vị ra sức giúp cho một tay trong việc tôn lập Tân Quân, tất cả mọi sự đều có tiểu đệ đảm đang hết, khi lập được kỳ công rồi lúc ấy quý vị sẽ được quan tước ngay.
Thấy mọi người không dị nghị, Tào Hóa Thuần liền phân phát anh em đắc lực đi mai phục bao vây xung quanh thâm cung của Hoàng thượng, ngăn cản không cho một người nào vào trong đó, còn Hà giáo chủ và thủ hạ mai phục ở bên ngoài thư phòng, rồi do Thành Vương gia vào trong cung khuyên can.
Lã Nhị tiên sinh nói:
- Còn Chu đại tướng quân hiện đang cầm binh quyền và lại là kẻ trung thần nhứt của Hoàng thượng hiện nay, chẳng hay có nên diệt trừ ông ta trước không?
Tào Hóa Thuần cười nói:
- Chu đại tướng quân và Sác thượng thơ đã sớm bị tôi dùng tiểu kế diệt trừ. Hà giáo chủ nói cho Lã Nhị tiên sinh nghe câu chuyện ấy đi.
Hà Thiết Thủ cười nói:
- Tào công công đã sớm liệu từ trước rồi, ủng hộ Thành Vương gia lên ngôi cửu ngũ, thể nào Chu đại tướng quân và Sác thượng thơ cũng trở ngại cho nên đã sai tiểu muội phái người hàng ngày vào trong Bộ Hộ ăn trộm khố ngân. Nhà vua hiện thời là người bủn xỉn lắm, không bao giờ chịu để cho tiền bạc trong kho cứ mất mát luôn nhưvậy. Nghe nói hôm nay Hoàng thượng đã hạ chỉ cách chức Chu đại tướng quân và Sác thượng thơ rồi.
Ai nấy đều cười xòa và khen ngợi Tào Hứa Thuần thần cơ diệu toán. Tới lúc này Thừa Chí mới hay bọn Hồng Y đồng tử trộm bạc của ngân khố để thi hành âm mưu phản quốc chớ không phải vì tham tiền bạc. Tội nghiệp thay, vua Sùng Chính cứ tự phụ thông minh khôn ngoan, nhưng bị lọt vào tròng của người mà vẫn không hay biết gì cả.
Lại nghe Tào Hóa Thuần nói:
- Bây giờ mời quý vị xuống dưới kia nghỉ ngơi chốc lát, chờ đợi tiểu đệ sai người tới thỉnh mời.
Anh em họ Ôn và Lã Nhị tiên sinh đều cáo lui trước. Hà Thiết Thủ ra sau cùng, khi sắp sửa tới cửa bỗng nói:
- Tại sao Trường Bạch tam anh không tới nhỉ? Hay là anh em họ đi tố cáo cho Hoàng thượng hay rõ âm mưu chúng ta chăng?
Tào Hóa Thuần nói:
- Dù sao Hà giáo chủ cũng cẩn thận hơn. Việc này chúng ta cứ giấu không cho anh em họ biết. Nhưng anh em họ là tâm phúc của Cửu vương, gần đây lại lập được công lớn. Nếu bảo họ phản lại Cửu vương thì không bao giờ đến nỗi thế.
Hà Thiết Thủ nói:
- Họ lập công lớn gì thế?
Tào Hóa Thuần nói:
- Anh em họ đã lấy trộm một con dao găm của phái Võ Đang rồi dùng khí giới đi hành thích Tiêu Công Lễ Bang chủ bang Kim Long. Như vậy, các nhân vật võ lâm Giang Nam tất phải tàn sát lẫn nhau. Sau này chúng ta có xuống Giang Nam lánh nạn sẽ dễ thở hơn bây giờ nhiều.
Trước kia Uyển Nhi đã có chín phần tin chắc Trường Bạch tam anh là hung thủ giết cha nàng, bây giờ nghe lời nói của Tào thái giám nàng không nghi ngờ gì nữa.
Nghe tới đây, Thừa Chí sợ Uyển Nhi xúc động quá khóc ra tiếng thì nguy hiểm vô cùng, hơn nữa Hà Thiết Thủ tai mắt tinh mẫn lắm, chỉ hơi một tí động tĩnh cũng không giấu nổi, nên chàng phải vội giơ tay ra khẽ bịt miệng Uyển Nhi. Lại nghe thấy Hà Thiết Thủ cười nói:
- Công công tuy ở trong cung đình mà biết rõ chuyện giang hồ đến thế, kể cũng hiếm có thực.
Tào Hóa Thuần cười gằn hai tiếng rồi nói:
- Chuyện trong triều đình tôi trông thấy nhiều rồi, ai mà chẳng tham đồ phú quý? Ai mà chẳng nói nhân nghĩa đạo đức? Riêng có anh em giang hồ nói một là một, nói hai là hai. Lần này tôi mưu đồ đại sự, không dám thương nghị với đại thần trong triều đình mà lại chịu dùng trọng lễ thỉnh các vị tới rút dao tương trợ là bởi nguyên do ấy đấy⬦
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi thơ phòng.
Núp sau kệ sách, Thừa Chí nghe hết câu chuyện, biết sự thể rất khẩn cấp, nhưng phải nên làm như thề nào chàng chưa dám quyết định hẳn⬦
- Ba tên gian tặc này ta nên xử sự ra sao? Tiểu muội có thể giết chúng được không?
Thừa Chí đáp:
- Được, nhưng chớ có để máu chảy lênh láng ra ngoài để người ta phát giác thì không tiện cho chúng ta tí nào.
Nói đoạn, chàng bưng đầu Sử Bính Quang lên, chỉ vào hai bên Thái Dương huyệt mà nói:
- Cô biết sử dụng thế võ "Chung Cổ Tề Minh" (chuông trống cùng kêu) không?
Uyển Nhi gật đầu, Thừa Chí nói tiếp:
- Khuỷu xương ngón tay cái hướng ra ngoài. Nắm quyền như thế này. Phải rồi! Phát quyền đi!
Theo lời chỉ bảo của Thừa Chí, Uyển Nhi phát quyền tức thì. Chỉ nghe "bốp" một tiếng, song quyền đồng thời đánh vào hai bên Thái Dương huyệt của Sử Bính Quang.
Tên gian tặc ấy không kêu được nửa lời, đã tắt thở ngay tức thì. Cùng sử dụng phương pháp đó, nàng tiếp tục giết cả Sử Bính Văn lẫn Lý Cương. Thù lớn vừa trả xong, nghĩ tới cha, Uyển Nhi không sao nhịn nổi, phục luôn vào vai Thừa Chí khóc.
Thừa Chí nói:
- Chúng ta phải đi theo mau, xem Hà Thiết Thủ đi đâu?
Uyển Nhi cũng một đấng nhi nữ anh hùng, đang đau đớn như vậy thấy Thừa Chí nói tới công việc chính, lập tức nín ngay và theo Thừa Chí ra khỏi thư phòng. Thấy Tào Hóa Thuần và Hà Thiết Thủ đang chia tay ở ngã ba đường phía trước mặt. Hai tên Thái giám cầm đèn lồng dẫn bọn Hà Thiết Thủ đi về phía Tây. Thừa Chí và Uyển Nhi ăn mặc y Thái giám dù có gặp người lạ cũng không sao, nên cứ thong thả xa xa theo bọn Hà Thiết Thủ, qua mấy đình viện, rồi bọn Ngũ Độc giáo bước vào căn nhà. Thừa Chí và Uyển Nhi cùng đi theo vào, vừa vào tới cửa đã nghe thấy tiếng chửi rủa của Thanh Thanh ở căn phòng phía Đông như sau:
- Chúng bây Ngũ Độc giáo khốn nạn thật, con Hà Thiết Thủ không biết xấu hổ tý nào, rồi tao sẽ cho chúng mày bốn cẳng hóa thành sắt.
Nghe tiếng nói của Thanh Thanh, Thừa Chí không sao nhịn nổi xông thẳng vào căn phòng đó. Thấy Thanh Thanh đang nằm trên giường, có hai tên tiểu Thái giám đang sắc thuốc hầu. Chàng liền giơ tay điểm huyệt hai tên Thái giám nọ. Lúc này Thanh Thanh mới nhận ra mừng quá kêu lên một tiếng:
- Đại ca!
Thừa Chí chạy lại gần giường hỏi:
- Chú bị thương đấy à? Đã thấy đỡ chưa?
Thanh Thanh đáp:
- Em đã đỡ nhiều rồi.
Nàng trông thấy Uyển Nhi đứng phía sau người yêu, liền hỏi:
- Cô cũng tới đây đấy à?
Uyển Nhi đáp:
- Vâng, vết thương của Hạ cô nương có nặng không?
Thanh Thanh chỉ dùng giọng mũi trả lời "hừ" một tiếng thôi. Nàng bỗng nói với Thừa Chí:
- Nếu con Hà Thiết Thủ vào đây, đại ca đánh nó một trận nên thân hộ em nhé?
Thừa Chí nghĩ thầm: "Chúng còn có âm mưu khác, ta hãy tạm không lộ diện thì hơn."
Nghĩ đoạn, chàng vội trả lời:
- Chú Thanh này, bây giờ tôi chưa tiện ra tay đánh nàng ta. Chú cứ dụ nàng ta trò chuyện thử hỏi xem nàng ta bắt cóc chú để trong cung này có mục đích gì?
Thanh Thanh hỏi:
- Trong cung nào thế?
Uyển Nhi nghĩ: "Thế ra nàng vẫn chưa hay nơi đây là thâm cung."
Đang lúc ấy, bỗng nghe tiếng chân người đi tới, chàng không kịp hỏi han gì nữa, vội nhét hai tên Thái giám vào trong tủ áo, thấy xung quanh không còn nơi nào có thể ẩn núp được, mà người bên ngoài đã đi tới cửa phòng rồi, đành phải kéo Uyển Nhi cùng chui vào trong gầm giường để tạm trú ẩn.
Trong lúc Thanh Thanh đang ngơ ngác thì Hà Thiết Thủ và Hà Hồng Dược đã bước vào trong phòng rồi.
Hà Thiết Thủ tủm tỉm cười nói:
- Hạ công tử đã đỡ chưa? ủa, người hầu hạ công tử đi đâu cả rồi? Những quân ấy chỉ lười biếng không ai bằng!
Thanh Thanh nói:
- Tôi bảo chúng đi ra khỏi đây đấy! Ai khiến chúng hầu hạ cơ chớ?
Hà Thiết Thủ không nổi giận, vẫn cười nói:
- Thật là tánh trẻ con có khác!
Nàng lại gần siêu thuốc, vội la lớn:
- Ủa, thuốc đã được rồi đây!
Nàng lấy một tấm bông tơ, trắng nõn như tuyết, phủ lên trên bát bạc, rồi mới cầm siêu thuốc lên rót, bả thuốc ở cả trên tấm bông tơ, còn nước thuốc thì chảy cả vào trong bát bạc đó.
Hà Thiết Thủ cười nói:
- Thuốc này chữa trị vết thương rất linh nghiệm. Công tử cứ yên trí. Nếu trong thuốc có chất độc bát bạc này sẽ đen ngay.
Thoạt trông thấy Thừa Chí, Thanh Thanh mừng rỡ vô cùng, nhưng lại thấy mặt Uyển Nhi trong lòng khó chịu. Sau cùng nàng lại còn trông thấy hai người kéo taynhau chui vào trong gầm giường thái độ có vẻ âu yếm lắm, càng tức giận thêm, liền chửi đổng rằng:
- Các người lén lút tưởng ta không biết hay sao?
Hà Thiết Thủ cười nói:
- Chúng tôi có cái gì lén lút cơ chứ?
Thanh Thanh quát lớn:
- Các người bắt nạt ta, bắt nạt con người mồ côi cha thế này. Quân chết yểu, đồ vô lương tâm!
Thừa Chí ngạc nhiên khẽ hỏi:
- Nàng đang chửi ai thế?
Uyển Nhi là đàn bà con gái nên hiểu lòng Thanh Thanh hơn Thừa Chí, biết Thanh Thanh có vẻ nghi ngờ mình nhưng khó bề giải thích. Lúc này nghe Thanh Thanh có chửi đổng, trong lòng đau đớn vô cùng, bực mình đến nỗi chân tay run bây bẩy. Thừa Chí hiểu ngay nàng đang bị chửi oan, nhưng không sao lên tiếng an ủi được, chỉ có cách khẽ vỗ về an ủi thôi. Hà Thiết Thủ không hay biết tâm sự của ba người lúc bấy giờ, cứ cười nói:
- Thôi, xin công tử đừng cáu kỉnh nữa, lát nữa tôi sẽ đưa công tử về đằng nhà.
Thanh Thanh nói:
- Ai khiến cô đưa tôi về. Tôi không biết đường hay sao?
Hà Thiết Thủ cứ để mắt cười khúc khích. Mụ ăn xin già Hà Hồng Dược bỗng sầm nét mặt lại, hằn học nói:
- Tiểu tử họ Hạ kia, ngươi đã lọt vào tay chúng ta, khi nào Hà Hồng Dược này lại chịu để yên cho ngươi được lành lặn về tới đằng nhà. Cha ngươi hiện giờ ở đâu? Còn con đĩ đẻ ra ngươi bây giờ cũng ở đâu?
Thấy Hà Hồng Dược nhục mạ mẹ mình, Thanh Thanh không sao nhịn được, cầm luôn bát thuốc nóng hổi nhắm mặt mụ ăn xin ném luôn. Hà Hồng Dược tránh sang một bên, bát thuốc ném trúng tường đổ vỡ tung tóe khắp phòng. Tuy vậy, nước thuốc đã bắn vào mặt Hà Hồng Dược khá nhiều, nóng bỏng rát cả hai má. Giận quá, Hà Hồng Dược quát lớn:
- Thằng ngốc kia, mày muốn chết phải không?
Thừa Chí nằm trong gầm giường đang chăm chú xem động tĩnh bên ngoài thấy Hà Hồng Dược hai chân nhún một cái định nhảy xổ đến chỗ Thanh Thanh.
Chàng ở trong gầm giường cũng sửa soạn để đối phó. Hễ Hà Hồng Dược hạ thủ đánh Thanh Thanh là chàng tấn công hạ bộ kẻ địch ngay. Chỉ thấy một bóng trắng thoáng một cái, Hà Thiết Thủ đã nhảy vào giữa mụ ăn xin và Thanh Thanh rồi. Tiếp theo đó Hà Thiết Thủ lên tiếng nói trước:
- Thưa cô, cháu đã nhận lời tên họ Viên đưa tên tiểu tử này về rồi. Chúng ta không nên thất tín với người.
Hà Hồng Dược cười nhạt một tiếng nói:
- Để làm gì?
Hà Thiết Thủ nói:
- Bên chúng ta có rất nhiều người bị điểm huyệt, phải nhờ tên họ Viên đến giải mới khỏi được.
Trầm ngâm giây phút, Hà Hồng Dược nói:
- Thôi được, chúng ta cũng không giết chết y nhưng dù sao cũng phải bắt y nếm chút đau khổ mới được. Này, tên tiểu tử họ Hạ kia, ngươi thử coi xem mặt ta có đẹp không?
Thanh Thanh bỗng thét lớn một tiếng đầy vẻ sợ hãi kinh hoàng, chắc Hà Hồng Dược làm điệu bộ mặt xấu xí cho xấu hơn nữa, rồi đưa mặt tới gần Thanh Thanh để dọa nạt.
Hà Thiết Thủ nói:
- Cô, cô dọa nạt y làm gì?
Giọng nói của nàng có vẻ không bằng lòng. Hà Hồng Dược hừ một tiếng rồi nói:
- Phải nói tên tiểu tử này đẹp trai nên cháu mới bảo vệ cho nó như vậy.
Hà Thiết Thủ nổi giận nói:
- Cô nói gì thế?
Hà Hồng Dược nói:
- Tâm sự của các cô trẻ tuổi như thế nào tưởng cô không biết hay sao? Cô cũng sống qua đời trẻ tuổi rồi. Cô còn lạ gì! Cháu xem cái hình này sẽ thấy bộ mặt của cô hồi còn trẻ ra sao?
Nói đoạn, mụ ta móc túi lấy tấm hình ra cho Hà Thiết Thủ và Thanh Thanh xem.
Cả hai người đều kinh ngạc kêu "ủa!" một tiếng, hình như có vẻ khen ngợi nữa.
Hà Hồng Dược cười gượng một tiếng rồi nói:
- Các người lấy làm lạ lắm phải không? Hà⬦ hà⬦ xưa kia tôi cũng đẹp đẽ như ai chớ có phải xấu như thế này đâu?
Nói xong, mụ vứt tấm hình bằng lụa xuống đất.
Thừa Chí đưa mắt nhìn tấm hình ấy thấy trên vẽ một thiếu nữ trạc độ hai mươi tuổi, hai má đỏ bừng, ăn mặc quần áo người Thượng, đầu chít khăn thêu, khuôn mặt rất đẹp, có vẻ giống khuôn mặt Hà Hồng Dược. Chàng đang cảm thấy kỳ lạ lại nghe Hà Hồng Dược nói:
- Tại sao tôi lại làm thành bộ mặt xấu xí như Trư Bát Giới thế này? Tại làm sao? Tại làm sao?⬦ Tất cả đều do cha ngươi, con người táng tận lương tâm mà nên cả.
Thanh Thanh hỏi:
- Bà nói gì thế, Cha tôi là người rất tốt, quyết không nỡ làm cho người khác khó chịu!
Hà Hồng Dược nổi giận nói:
- Lúc bấy giờ ngươi, thằng quỷ con này đã ra đời đâu mà biết được mọi việc mà cha ngươi đã làm cho ta khó chịu, và tại sao ta phải làm nên bộ mặt thế này? Tại sao lại có ngươi, con tiểu quỷ ra đời?
Thanh Thanh nói:
- Bà càng nói càng kỳ lạ quá! Ngũ Độc giáo của các ngươi ở tỉnh Vân Nam còn cha tôi lấy mẹ tôi ở tận Triết Giang, hai nơi cách xa nhau những mười vạn tám nghìn dặm, thì bà liên can vào đó sao được?
Hà Hồng Dược cả giận, giơ tay tát Thanh Thanh, Hà Thiết Thủ vội dùng tay phải cản ra và khuyên rằng:
- Xin cô hãy bớt giận, có chuyện gì cứ thong thả mà nói.
Hà Hồng Dược quát lớn:
- Cha cháu bị Kim Xà Lang Quân chọc tức đến nỗi uất ức mà chết. Bây giờ cháu còn hết sứ bênh vực y, cháu có biết xấu hổ không?
Hà Thiết Thủ cũng nổi giận nói:
- Ai bênh vực hắn nào? Cô mà đánh hắn bị thương là chính tay cô đã giết chết hơn bốn chục anh em giáo hữu, cô có biết không? Tôi thấy cô là bề trên nhường nhịn cô ba phần. Nhưng khi cô đã phạm quy luật của giáo ta, tôi không thể nào nể được nữa đâu.
Hà Hồng Dược thấy nàng giở thân phận Giáo chủ ra, không dám hăng hái như trước, nén ngay cơn giận lại, ngồi phịch xuống ghế, hai tay ôm đầu, một lát sau hỏi:
- Mẹ cậu đâu? Chắc bà ta cũng là một mỹ nhân sắc nước khuynh thành? Cho nên bà ta mới làm mê hoặc được cha cậu phải không?
Nói tới đây, Hà Hồng Dược thở dài một cái, mới nói tiếp:
- Tôi đã nằm mơ rất nhiều giấc mơ, mơ thấy mẹ cậu nhưng chỉ trông thấy lờ mờ thôi, chớ không hề thấy rõ mặt bà bao giờ⬦ tôi muốn gặp bà ta một lần⬦
Thanh Thanh nói:
- Mẹ tôi đã chết rồi.
Hà Hồng Dược giựt mình kinh ngạc hỏi:
- Chết rồi à?
Thanh Thanh đáp:
- Vâng.
Giọng nói đầy vẻ nghẹn ngào, Hà Dược lại cất cao giọng:
- Thảo nào tôi cứ bắt buộc y nói chỗ ở đâu, y càng không chịu nói cho tôi hay. Thì ra mẹ cậu đã chết rồi. Được, được lắm, mối thù của tôi không sao trả được nữa. Lần này tôi tha cho cậu về. Dẫu sao cũng có ngày, ngươi, tên tiểu tử này sẽ lọt vào tay ta⬦ có phải mẹ cậu giống cậu lắm không?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện