Ngày hôm sau, Vô Niệm dậy sớm như thường lệ, bình minh, bờ cát, chạy bộ, một ngày mới, cô cũng trở thành một phiên bản mới.
Cô chạy ngược lại với bình mình, Triệu Hải Khoát lúc này xuất hiện chạy bên cạnh cô, không nói không rằng cứ thế lẳng lặng chạy theo.
Vô Niệm không kiên nhẫn trừng mắt về phía anh mấy lần, rồi tăng tốc độ chạy, anh cũng chạy nhanh theo, cô dừng lại nghỉ ngơi, anh cũng dừng lại theo.
Cô thở dài, ánh mắt trợn to, nhìn về phía anh, nói: “Anh chạy theo tôi làm gì.”
Đêm qua anh uống nhiều rượu, hôm nay lại dậy sớm như vậy, thân thể anh dù khỏe mạnh đến đâu cũng không chịu nổi sáng ra đã chạy bộ thế này. Anh bình ổn nhịp thở, yếu ớt nói: “Hôm nay tiết trời rất tốt, tôi chạy bộ tập thể dục buổi sáng rèn luyện thân thể.”
“Tôi không hỏi anh sáng sớm làm gì, tôi muốn hỏi là, tại sao anh lại chạy theo tôi”, Vô Niệm không bình tĩnh, cô ghét kiểu áp chế vô hình này.
“Thì là chạy bộ đó, hôm nay thời tiết tốt như vậy mà”. Triệu Hải Khoát vẫn chỉ có câu nói cũ, dù cô hỏi thế nào anh cũng trả lời lý do này.
Nói cũng vô ích, Vô Niệm quyết định không để ý anh nữa, tự mình chạy tiếp.
Anh thấy cô chạy đi cũng im lặng đi theo. Bình thường chỉ nói với cô được đôi câu, hôm nay thời tiết tốt thật, bờ cát này, cả sóng biển nữa, quá là đẹp luôn.
Cô không đáp lại anh, chỉ chuyên tâm chạy về phía trước. Anh còn chưa tỉnh rượu, theo không kịp bước chân cô, khoảng cách hai người ngày càng xa.
Chạy bộ được một tiếng, Vô Niệm đi thẳng vào nhà.
Sau khi Vô Niệm đi khỏi, Triệu Hải Khoát gục trên bờ cát, lẩm bẩm: “Không thể uống rượu, vẫn là không uống rượu nữa, chạy không nổi, thực sự không chạy nổi”. Anh về đến Trùng Lãng Điếm, tắm rửa qua loa rồi ngủ thẳng đến 12h, nếu không vì bị Điền Triết Kiệt gọi dậy ăn cơm, có lẽ anh còn ngủ thêm lâu hơn nữa.
Vô Niệm về phòng nhưng chưa hết tức giận, thật không hiểu cái người kia rốt cuộc bị làm sao. Sớm biết thế hôm đó đã không đưa cho anh ta mấy cục đá, trực tiếp đuổi đi là xong. Giờ thì hay rồi, tự mình làm chuyện tốt lành rồi chẳng may lại trêu chọc phải một người xa lạ, hoàn toàn không thể tượng tượng nổi.
Cô bật bản nhạc nhẹ nhàng, ăn sáng qua loa rồi lái chiếc xe đạp điện trắng đến siêu thị mua thức ăn.
Cô không hay nấu cơm, cũng không thích ăn cơm ở ngoài, cho nên mua một ít bánh mì hoặc là thức ăn dễ nấu, cô thường tích trữ rất nhiều để không cần ra ngoài mua thường xuyên.
Quán trà sữa Nhất Túc hôm nay mở cửa như cũ, buổi chiều bắt đầu từ 1 giờ, 8 giờ tối đóng cửa.
8 giờ tối, sắp tới lúc tan tầm, Triệu Hải Khoát đến quán, nói với Vu Tình: “Mang đồ uống cho anh nhé.”
“Triệu Hải Khoát, cửa hàng lướt sóng của anh không phải có đồ uống sao? Từ bao giờ anh học được cách uống trà ở tiệm khác vậy?”
“Em còn dám nói? Lần trước không phải em đến nhà anh, nói với mẹ anh là anh nhậu nhẹt, làm cho mẹ anh truy hỏi tận nơi, chỗ làm việc của hai ta gần nhau như thế, em không thể mỗi ngày đều giám sát anh được, bọn mình phải giúp nhau ‘lừa gạt cha mẹ’, hiểu không?”
Làng chài này không lớn, phố phường láng giềng thân thuộc điều biết hết, cộng thêm nhiều họ hàng, khó tránh tất cả mọi người đều biết nhau.
Về mặt họ hàng, Vu Tình là con gái của em trai mẹ Triệu Hải Khoát, hai nhà cách nhau 3 nhà khác, dựa theo cách nói của Triệu Hải Khoát, bọn họ chính là anh em tốt
cùng nhau lớn lên.
“Bà chủ của em là người ở đâu, đừng nói với anh bây giờ em vẫn không biết đấy nhé”, Triệu Hải Khoát vừa uống cốc trà lạnh vừa nói.
Vu Tình ngồi đối diện Triệu Hải Khoát, hai tay chống hàm, quan sát anh: “Anh tò mò hả? Có phải đặc biệt hiếu kì cô ấy là ai không? Tại sao lại tới làng chài này, vì sao ngày nóng toàn mặc áo dài quần dài đội mũ không?”
Anh nhìn xung quanh, thấp giọng nói: “Em biết gì thì nói chút anh nghe đi.”
Vu Tình nhìn Triệu Hải Khoát, gương mặt có chút đăm chiêu, sau đó mở điện thoại ra hiệu cho anh đến gần, lặng lẽ nói: “Dạo này em để ý loại phấn nền này cũng không tệ, giá cả phải chăng, không nhiều không ít vừa đủ 499 tệ (khoảng 1 triệu 760k), anh…”
“Anh hỏi em phấn nền sao?”, Triệu Hải Khoát bôi chỗ hạt dẻ lên trán Vu Tình.
“Anh không phải muốn biết chuyện của sếp em sao? Nghe em nói hết này”, Vu Tình bắt đầu quạo, “Không thì thôi, em đi đây, anh tự đoán đi.”
“Nghe, anh nghe, phấn nước là được chứ gì”, Triệu Hải Khoát bất lực trước cô em họ này.
“Phấn nước 499 tệ, kiềm dầu, rất hợp với da của em, nào, anh chuyển tiền qua Wechat nhé, 499 tệ mua đáp án”. Nói xong, Vu Tình mở quét mã QR trên Wechat, đưa điện thoại ra trước mặt Triệu Hải Khoát, nói: “Vị tiên sinh này, tôi chỉ cho anh 10 giây thôi, qua rồi thì không có nữa đâu, bây giờ bắt đầu đếm người, 10…9…8….”
【 Wechat nhận được 499 tệ】
Nghe thông báo trong Wechat, Vu Tình con môi cười.
Vu Tình ra hiệu bảo Triệu Hải Khoát tới gần, nói vào tai anh: “Sếp thật ra là….. em cũng tò mò lắm muốn biết cô ấy là ai?” sau đó nhanh như chớp biến khỏi quán, đứng trên bờ cát đối diện với Triệu Hải Khoát nói to: “Anh là đồ ngốc.”
Triệu Hải Khoát che mặt thở dài, “Lại chờ ở đây thăm dò vậy”, anh ngồi trong quán một lúc lâu, đợi Vu Tình về sẽ trừng trị, nhưng đợi nửa ngày không gặp một bóng người nào.
“Con bé khi nào về?”
Anh thực sự không chờ nổi nữa, hỏi Vương Vũ Điềm.
“Cô ấy vừa gửi tin nhắn cho tôi, bảo từ giờ tới lúc tan làm không về đây nữa.”
Anh nghe vậy gật đầu rồi bảo: “Được rồi, không quay về, có bản lĩnh thì ngày mai đừng đến làm.”
“Cô ấy nói vừa xin phép sếp, nói ngày mai có việc, không đi làm”, Vương Vũ Điềm nói.
“Hả, các cô làm việc có thể tùy ý như vậy sao? Bà chủ của cô mặc kệ sao?”, anh khó hiểu suy nghĩ, có cửa hàng nào nhân viên rõ ràng nói dối, vậy mà bà chủ không quan tâm sao, “Được, ngày kia tôi sẽ chờ con bé đó đi làm.”
“Ngày kia Vu Tình cũng không đến.”
“Thôi được, tôi sẽ chờ tới khi nào nó đi làm rồi trừng phạt nó.”
“Ách, ngày kia cô ấy đi làm.”
“Được, tạm biệt.”
Nói xong, Triệu Hải Khoát rời đi, quay về cửa hàng lướt sóng, ngồi trên hàng rào đón gió biển, trong đầu hoàn toàn đều là tò mò chủ quán đồ uống.