Trong biển không có chim, cũng giống như Nhân tộc sẽ nuôi cá để bản thân giải trí, Hải tộc cũng sẽ nuôi chim để làm sủng vật.
Chúng sinh hoạt ở trong kết giới được tạo thành từ pháp lực, ăn uống tiêu tiểu đều ở trong đó, kết giới lớn hay nhỏ, còn phải dựa vào tài năng cùng năng lực để định ra
Kết giới loài chim của Bắc Hải Vương Cung, trong đó cây xanh hoa tươi, chim bay thú chạy, bò sát côn trùng*, chủng loại đa dạng, đừng nói Bắc Hải, ngay cả trong bốn biển đều hiếm thấy.
(*飞蝶走兽, 鸟禽爬虫.)
Một vườn hoa dưới đáy biển hiếm thấy như vậy, Linh Trạch tặng nó cho ta, ngay sau ngày ta hầu ngủ.
(*侍寝: thị tẩm, hầu hạ giấc ngủ.)
Hầu ngủ…
Ta ôm trứng rồng trong ngực, nằm ngửa trên tháp, bên tai là tiếng chim hít, tâm tình lại không thể nói là thoải mái.
Kỳ quái, quá kỳ quái…
Dù gì Linh Trạch cũng là vua của Bắc Hải, đấng chí tôn của Hải tộc, sao lại vừa ý ta?
Còn trăm phương ngàn kế muốn ngủ ta.
Đêm đó chắc chắn là hắn giở mị thuật gì đó với ta, làm cho ta chỉ có thể ngây ngốc nghe lệnh của hắn.
Còn gạt ta nói là làm chuyện giống như lần trước, hỏi ta có đồng ý không?
Rõ ràng không phải cùng một dạng!
Ta ảo não cắn cắn môi, càng ôm chặt trứng rồng trong ngực.
“Phụ vương các ngươi quá xấu rồi, các ngươi lớn lên cũng không thể giống như hắn.”
Ánh mắt ta rơi xuống trên người một con chim bói cá* đậu ở đầu cành cách đó không xa.
Lông của chim bói cá lộng lẫy tươi đẹp, tư thái nhàn nhã.
Ở trong tòa kết giới này, nó chỉ cần rửa mặt chải lông, không lo ăn uống, cũng không cần lo lắng thiên địch làm hại.
(*翠鸟)
Nhưng rõ ràng nó nên sống ở trên bầu trời, mà không phải dưới đáy biển.
Ta cũng giống như nó, không thuộc về nơi này.
Chim bói cá vỗ cánh mà bay, biến mất ở trước mặt ta.
Thật mau, Mạnh Chương Tế đúng hạn mà tới, khắp nơi trong Bắc Hải đều trở nên náo nhiệt.
Có lẽ Linh Trạch sợ ta ở một mình buồn bực nhàm chán, đặc biệt để cho Tử Vân Anh cùng Mặc Tước dẫn ta ra cung dạo chơi ở đêm tổ chức Mạnh Chương Tế.
Hai người chờ ta ở cửa cung, vừa thấy ta, Tử Vân Anh liền nhướng một bên mày, cười đến sâu xa.
“Chúc mừng Công tử, chúc mừng Công tử.”
Ta bị nàng cười đến không được tự nhiên, giả bộ như không hiểu ý tứ của nàng, ta tùy ý “ừ” một tiếng, bước nhanh về phía trước.
Sau lưng sột sột soạt soạt truyền tới tiếng hỏi nhỏ của Mặc Tước: “Chuyện gì phải chúc mừng y? Bệ hạ phong y làm Hậu rồi?”
Tử Vân Anh mắng nàng: “Đồ ngốc…” Sau đó hạ giọng không biết nói gì đó, lấy được một tiếng “a” bừng tỉnh đại ngộ thật dài của Mặc Tước.
Ta quay lại trừng mắt với bọn họ: “Có thể dẫn ta đi dạo lễ tế không a?”
Mặc Tước cố gắng không để cho tươi cười bên môi quá lộ liễu, đè ý cười xuống đi đến bên cạnh ta, kéo tay ta đi về phía trước: “Huynh trưởng nhận được Đế sủng, là kiêu ngạo của Dạ Giao Tộc ta, không có gì phải xấu hổ.”
Tử Vân Anh không phải bạch tuộc sao, như thế nào còn sinh ra mũi chó? Chẳng lẽ dựa vào ngửi là có thể ngửi ra ta đã bị ngủ hay chưa?
“Câm miệng!” Ta cắn răng, ném ánh mắt hình mũi đao về phía Mặc Tước,
Mặc Tước lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm gì nữa.
Trong thành náo nhiệt, trên đường đèn đuốc sáng trưng, Hải tộc như dệt, không ít quầy hàng hiếm lạ cổ quái làm cho người nhịn không được muốn ngừng chân.
Lần đầu tiên ta ra cung, nhìn gì đều thấy náo nhiệt, lúc xe hoa diễu hành dựa có chút gần, nhất thời không để ý đã đi xa khỏi Tử Vân Anh cùng Mặc Tước.
Ta tìm bọn họ đến đầu óc choáng váng, chợt nghe thấy một giọng nói già nua gọi ta, đồng thời có người vỗ vỗ vai ta.
“Tiểu huynh đệ, có muốn tính mệnh hay không?”
Ta quay đầu nhìn, một lão giả râu bạc trắng đứng sau lưng ta, người kia mặc một đạo bào màu xanh lam đã giặt đến trắng bệch, dựng một cái cờ cách đó không xa, phía trên ghi bốn chữ to “Tính quẻ xem mệnh”.
Lão giả vuốt râu, mỉm cười: “Tại hạ Lữ Chi Lương, thầy là Hạc Thanh Chân Nhân của chùa Linh Quan núi Long Sơn, là người.”
Ta cảm thấy kỳ quái: “Ông vậy mà chạy đến Bắc Hải tìm Hải tộc để đoán mệnh?”
Lữ Chi Lương nói: “Lão đạo bắt đầu du lịch thiên hạ từ năm tám mươi tuổi, tìm kiếm kỷ đạo (*己道).
Mười lăm năm như thế, trên mặt đất đã không còn nơi ta chưa đi qua, lúc này mới xuống biển, tiếp tục tìm tòi đạo pháp.”
Nhân tộc trong biển tuy rằng thưa thớt, nhưng cũng không phải không có tu sĩ tu vi cao thâm.
Ta gật gật đầu, xem như đã tiếp nhận lý do của lão.
Đang muốn đi, lão lại kéo ta, nhất định muốn ta ngồi xuống đoán mệnh.
“Ta còn muốn tìm bạn của ta, bọn họ và ta bị lạc nhau.”
Lữ lão đạo vẫy vẫy tay, kéo ta ngồi xuống: “Không quan trọng không quan trọng, ta tính tính cho ngươi, thật mau là có thể biết bọn họ ở chỗ nào.”
Ta bị lão giữ không thể thoát thân, đành phải không tình nguyện mà ngồi xuống, lại để cho lão tính.
Có thể tới đô thành của Bắc Hải để bày quán đoán mệnh, cho dù không phải nhân vật lợi hại gì, cũng sẽ không phải là kẻ lừa đảo.
Mà thôi, xem như đi không nổi nữa nghỉ chân một chút.
“Ông nhanh lên, ta đang rất vội a.”
Lữ lão đạo hỏi ta ngày sinh tháng đẻ, bấm ngón tay tính tính, lông mày càng lúc càng nhíu chặt, miệng còn lẩm bẩm.
Một chốc thì “Không nên a”, một chốc thì “Làm sao sẽ”.
Ta dần dần mất kiên nhẫn, cảm thấy lão cố làm ra vẻ huyền bí: “Ông không tính ra thì ta đi đây.”
Lữ Chi Lương vội vàng giữ ta: “Không có không có không có, không phải không tính ra, chỉ là có chút kỳ quái.
Ngươi ngồi xuống, ta nói tỉ mỉ với ngươi.”
Ta chờ xem lão nhả ra được cái rắm gì, kết quả lão do dự nửa ngày, lại duỗi ba ngón tay ra hỏi ta: “Đây là mấy?”
Có phải đầu óc lão có bệnh không??
Ta hất tay lão ra, lần này cho dù thế nào cũng phải đi.
“Ài ngươi đừng đi, ta còn chưa từng thấy loại mệnh cách giống như ngươi vậy, ngươi nghe ta giải thích!” Lão muốn sống muốn chết lôi kéo ta, miệng nói thật nhanh, “Mạng ngươi thiếu một thức thần, phải là đồ ngốc, tuy không làm được gì, cả đời cũng có thể bình yên đến già.
Nhưng hiện tại ngươi đủ cả ba hồn, thần trí rõ ràng, mệnh đã không phải là mệnh vốn có!”
Ta bất động: “Ta thiếu thức thần? Phải là một tên ngốc?”
Lão vuốt vuốt chòm râu, thẳng lưng nói: “Vạn vật đầu có ba hồn bảy vía, ba hồn chia là Nguyên thần, Thức thần, Dục thần.
Nguyên thần chính là tính ngây thơ*, Thức thần chính là ngọn nguồn của trí tuệ, Dục thần chính là căn bản của tinh khí, ba cái tạo thành ‘Hồn* của vạn vật.”
(*天真性 thiên chân tính.)
“Trên hồn, bảy phách đại biểu cho hỉ nộ ai sợ ái ác dục, là thuộc về ký ức của hồn.
Sinh linh khi chết, bảy phách tan trước, ba hồn tan sau, bởi vì có người trước khi chết luôn nhớ lại đủ loại đã qua, này chính là biểu hiện của bảy phách đã tan.”
Ta thì ra là thế mà gật gật đầu, một chớp mắt sau đó ta hất bàn đứng dậy, đập phá sạp hàng của lão.
“Nói ta ngốc? Ông mới là đồ ngốc.” Ta kéo cờ lão muốn xé, làm thế nào cũng không xé được, đành phải ném trả lại cho lão, “Gặp một đồ ngốc thông minh như vậy chưa?”
Lữ Chi Lương ôm cờ co rúm người: “Ngươi, ngươi cũng đừng thẹn quá thành giận nha.”
Ta cười nhạo một tiếng, xoay người muốn đi, sau lưng truyền tới giọng nói bám riết không tha của lão.
“Tình kiếp gian nan.
Ngươi đã có thức thần, trong mệnh liền nhiều một tình kiếp, chính ngươi coi chừng, chớ có bị người lừa.”
Ta vô cùng khinh thường, cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng rời đi, lòng đã nhận định lão là nhân tu sức sẹo học không đến đâu.
Trên đường đi tiếng người huyên náo, tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của Tử Vân Anh và Mặc Tước.
Nói không chừng hai người bọn họ là ở sau lưng ta đi chỗ nào tiêu dao sung sướng rồi, nếu như tách ra, ta tự mình trở về là được.
Ta xoay người liền đi về phía Long cung, xuyên phố qua hẻm, ở một ngõ hẻm chật hẹp hẻo lánh bỗng nghe được tiếng bước chân đến từ sau lưng.
Nơi này ít người lui tới, tiếng la của đường phố náo nhiệt cũng như ẩn như hiện, cách khá xa.
Bỗng nghe được tiếng bước chân tới gần, lòng của ta khẽ động, muốn xoay