Thân thể càng ngày càng suy yếu, máu nôn ra toàn là màu đen.
Cảm giác dần mục nát chân thật như vậy, chân thật đến mức rất nhiều lần ta đều cảm thấy trong buồn ngủ mông lung gặp được Thanh Long Thần Quân đang vẫy tay với ta.
Ta nằm trên giường, hô hấp dồn dập, Đồng Tiền đút thuốc cho ta, hơn phân nửa đều chảy ra từ khóe miệng.
Linh Trạch đi từ ngoài vào, động tác rất nhẹ, nhẹ đến mức khi hắn đi đến trước mặt ta ta mới phát hiện hắn tới.
“Lui ra đi.”
Đồng Tiền buông bát thuốc, cung kính khom người lui ra.
Linh Trạch đứng bên giường, không có động tác, chỉ khoanh tay đứng thẳng về phía ta, không nói một lời giống như một bức điêu khắc không mừng không giận.
Ta nhìn hắn cười cười: “Bệ hạ...!tại sao không nói lời nào?”
Nếu không phải mới nghe được hắn nói chuyện, ta đều phải hoài nghi có phải ta ‘đại nạn buông xuống’, ngũ giác suy yếu rồi hay không.
Bức tượng mỹ nhân bằng ngọc nhẹ nhàng mở miệng: “Ta lừa ngươi.” Ta ngẩn người, liền nghe thấy hắn nói tiếp, “Ta nói ngươi sẽ không có việc gì, ta nói dối.”
Thì ra là cái này, ta còn tưởng hắn gạt ta a.
“Bệ hạ… đã hết sức, Mặc Ức không trách người.” Ta nói rất chậm, mỗi một từ đều nói đến vô cùng cố sức.
Hắn lại im lặng, thật lâu không mở miệng.
Gần đây hắn luôn như vậy, cứ đột nhiên trầm mặc một cách không hề báo trước, cũng không biết đang nghĩ gì.
“Ngươi có thể hận ta.”
Ta ho nhẹ hai tiếng, càng thêm khó hiểu, có ý gì, đang êm đẹp như thế nào còn muốn ta hận hắn? Chẳng lẽ hắn cảm thấy bệnh của ta là Hắc giao làm, Hắc giao lại là ghét ai ghét cả tông ti họ hàng* mới có thể ‘ra tay độc ác‘ với ta, bởi vậy lòng mang áy náy?
(*恨屋及乌 hận ốc cập ô.)
Này cũng không nhất định.
“Không…” Ta lắc đầu, choáng đến trước mắt tối sầm, nhắm mắt nói, “Ta không hận Bệ hạ.”
Hắn nghe vậy mặt mày không thấy giãn ra, sắc mặt lại càng ủ dột.
Tay áo khẽ động, hắn duỗi ra ngón tay thon dài, mò tới trán ta.
Trong hoảng hốt, ta dường như nhìn thấy một ấn đỏ tươi dưới lòng bàn tay hắn, chỉ là không đợi ta nhìn kỹ, hắn đụng đụng hình xăm của ta, lại thu tay về.
“Ngươi có thể hận ta.” Hắn thấp giọng lặp lại lần nữa.
Biểu hiện của hắn quá kỳ quái, khiến ta không cách nào nói tiếp.
Bộ dạng này của hắn giống như thật sự làm chuyện gì có lỗi với ta…
“Ngươi…” Ta vừa định hỏi hắn rốt cuộc làm sao vậy, bên ngoài điện truyền tới tiếng hô khiến ta có chút ngoài ý muốn.
“Bệ hạ.” Tử Vân Anh ở bên ngoài gọi Linh Trạch, giống như thúc giục, lại như khuyên giải.
Linh Trạch chậm rãi thở ra một hơi, bàn tay bị ống tay áo nửa che vẫy nhẹ về phía trước, khí lạnh lập tức tràn ngập bốn cạnh giường, vang lên tiếng lách cách quỷ dị.
Không đợi ta kịp phản ứng, tứ chi ta đã bị bốn sợi dây xích chế từ hàn băng trói chặt.
Một màn bất ngờ này khiến ta không thể phản ứng, ta hơi hé môi mờ mịt nhìn về phía Linh Trạch, chờ hắn cho ta một lời giải thích.
Nhưng Linh Trạch trước sau không nói gì, xiềng xích hàn băng lôi kéo tứ chi ta, như là muốn xé rách cả người ta.
Ta rên rỉ thống khổ: “Bệ hạ, Bệ hạ người muốn làm gì?”
Hai mắt Linh Trạch khép kín, lại phất tay, trên đầu ta dần ngưng tụ thành một gai băng bén nhọn trong suốt như thủy tinh.
Vạt áo bởi vì xiềng xích lôi kéo vừa rồi mà trượt xuống, lộ ra cả một lồng ngực bằng phẳng.
Gai băng kia vững vàng rơi xuống, phần đỉnh đâm vào da thịt, máu tươi bắn ra, chảy dọc ra hai bên.
Gai băng sau khi đâm vào cũng không ngừng, mà là mở ra da thịt, di động ở bên trong.
Cả người ta run rẩy, trước mắt biến thành màu đen, ý thức vốn đã mơ hồ có mấy lần muốn mất, lại bị sống sờ sờ đau đến tỉnh lại.
“Bệ hạ… tha ta…” Ta bản năng xin tha, “Đừng mà… đau quá…”
Linh Trạch yên lặng đứng ở cách đó không xa, ngoảnh mặt làm ngơ thống khổ của ta, vẫn không chút dao động mà thúc giục gai băng, vẽ ra một hoa văn máu me đầm đìa trước ngực ta.
Rốt cuộc ta đã biết vì sao hắn nói ta có thể hận hắn…
Ta khó khăn nghiêng đầu nhìn về phía hắn, nước mắt không tự chủ được mà rơi đầy cả mặt, giọng nói đã gần với thoi thóp, cũng không phát ra tiếng.
“Vì cái gì…”
Ta cũng đã sắp ‘chết‘ rồi, hắn tra tấn ta như vậy là vì cái gì? Chẳng lẽ hắn biết chuyện ta giả chết gạt hắn, muốn trả thù ta?
“Ta biết… sai rồi…” Gai băng hoàn thành một bút, tạm thời nâng lên lại rơi xuống, ta dùng hết sức lực giãy giụa, cũng chỉ có thể đong đưa xiềng xích một chút.
Gai băng lạnh lẽo cắt qua cơ thể ta, ta kêu khóc thảm thiết, cũng không thể lấy tới chút lòng thương của người khởi xướng.
Đến cuối cùng, ngay cả sức để khóc ta cũng không còn, chỉ mê mang mở to hai mắt, thân thể đối với đau đớn đã là chết lặng.
Cũng không biết đã qua bao lâu, tứ chi ta bỗng nhiên được thả ra, xiềng xích biến mất, gai băng cũng bay lên không trung, hóa thành bột phấn.
Ta nằm trên chiếc giường ngập tràn màu đỏ, nghiễm nhiên là hít vào thì nhiều thở ra thì ít, chỉ còn một hơi cuối cùng.
Trong khóe mắt, Linh Trạch xoay người rời đi không chút lưu luyến, cũng không nói ra nguyên nhân, thậm chí… không có lời tạm biệt.
Thân thể ta chậm rãi lạnh lẽo, nếu như không ai cứu ta, đêm nay chính là ngày chết của ta.
Ta nghĩ như vậy, một nháy mắt tiếp theo cửa điện mở ra, Đồng Tiền tiến vào, đút cho ta một viên ‘tụ linh đan’.
Nó cho ta uống xong, rũ mắt xuống, đi vào thế nào thì ra thế ấy, hoàn toàn làm lơ vết thương trên người ta, chỉ là hoàn thành nhiệm vụ Đại vu y giao cho nó một cách tận chức tận trách —— cách hai canh giờ lại cho ta một viên ‘tụ linh đan’.
Tụ linh đan gom góp linh lực khiến tinh thần ta khá hơn một chút, lại là nhất thời không ‘chết’ được.
Ta nằm trên giường, cả người không còn chút sức lực, chỉ nhiều hơn người chết một hơi, thành cái dạng này rồi nhưng vẫn còn muốn cười.
Cười hai tiếng, chạm đến vết thương ở ngực, đau đến thiếu chút nữa ngất đi, đành phải kiềm chế chính mình không cần cười lợi hại như vậy, khóe miệng cong một chút là được rồi, còn cười to làm càn, đều nghẹn ở trong lòng.
Cho dù Linh Trạch muốn làm gì, hắn cũng biết ta sẽ hận hắn, nhưng là vẫn làm, hơn nữa không nghĩ tới phải lấy được sự tha thứ của ta…
Tụ linh đan giữ một hơi cho ta, làm ta kéo dài hơi tàn muốn chết cũng không thể chết, vết thương trên người đều khép lại rồi, vẫn là không chết thành, bộ dạng thế nhưng có chút hồi quang phản chiếu, lại có sức lực có thể nâng tay.
Trong điện hoàn toàn an tĩnh, bên ngoài càng là không nghe được chút tiếng người.
‘Chết’ một cách cô độc thế này, thật sự khiến người không thể chịu đựng được.
Quá thảm, thảm đến ‘tử vong’ chậm rãi đều biến thành một loại tra tấn, thầm nghĩ nhanh một chút, nhanh nhắm mắt lại một chút.
Cửa điện bỗng nhiên bị đẩy ra, tẩm điện vắng lặng vang lên tiếng thanh thúy của ngọc bội, chỉ một chốc sau, Mặc Tước xuất hiện trước mặt ta.
“Ngươi đã đến rồi…” Nhìn thấy Mặc Tước, ta vậy mà mừng rỡ chưa từng có, hận không thể lập tức để nàng cho ta thêm một đao, cho ta đi gặp Mạnh Chương Quân.
Mặc Tước nhìn thấy bộ dạng của ta, bi thương chợt lóe mà qua ở trên mặt, rũ mắt ngồi xuống bên cạnh ta.
“Huynh trưởng không cần lo lắng, đến ngày mai, tất cả rồi sẽ kết thúc.”
“Sau khi ta chết giả… nhớ rõ trị thương cho ta.
Không biết Linh Trạch… phát