Tâm hải không có thời gian, không phân biệt ngày đêm, chỉ có thân thể không ngừng chìm xuống chứng minh thời gian trôi đi.
Ta dùng hết tất cả biện pháp, moi đào kéo túm, xiềng xích cho phần còn lại của cơ thể vẫn không chút sứt mẻ, mang theo ta đi về phía cái chết từng chút một.
Cắn nuốt đã dần tới ngực, trái tim của long cốt càng ngày càng khỏe mạnh, mỗi lần nảy lên đều vang dội hữu lực, nửa người đã mọc ra da thịt mới.
Cũng chỉ có thể… đến đây thôi.
Nhìn bầu trời đỏ ngầu, không có lấy một thứ gì thật lâu, ta cô đơn gục đầu xuống, cho dù không cam lòng, cũng chỉ có thể tiếp thu kết cục như vậy.
Nhìn lại cả đời này, dường như ta vẫn luôn là ‘không cam lòng’.
Không cam lòng bị tộc nhân xem nhẹ, không cam lòng bị phụ thân vứt bỏ, không cam lòng tiến cống đến Bắc Hải, không cam lòng vào hậu cung của Linh Trạch… người vô dụng, cũng chỉ có thể ‘không cam lòng’.
Là ta quá tầm thường vô dụng, ý tưởng viển vông, hèn nhát ngu dốt, một người như vậy, sao có thể được Bắc Hải Vương coi trọng?
Khi ta đang đắc ý được Linh Trạch đối xử đặc biệt, được hắn ưu ái thiên vị, không nghĩ tới bản thân chỉ là làm một hồi xuân thu đại mộng*.
(*春秋大梦: là một câu thành ngữ Trung Quốc.
Ý nói về những suy nghĩ không thực tế.)
Hôm nay tỉnh mộng, nói đứt từng khúc ruột thì hơi quá, vạn niệm thành tro* thì lại quá ra vẻ, ta tự hỏi tư vị trong lòng, đại khái có thể sử dụng bốn chữ để hình dung —— thất vọng mất mát**.
(*万念俱灰 vạn niệm câu hôi: không còn mơ tưởng đến bất cứ điều gì nữa.)
(**怅然若失 trướng nhiên nhược thất.)
Nếu Linh Trạch thật sự thích ta, thật là tốt biết bao nhiêu, ít nhất… ít nhất đến cuối cùng, cũng coi như ta được người yêu một lần, không còn là kẻ vạn người ngại vạn người vứt bỏ.
Đáng tiếc hắn chướng mắt ta, bọn họ thần tiên đánh nhau, ta chính là một viên đá nhỏ không cẩn thận vào nhầm.
Dây dưa va chạm, quay cuồng dưới chân bọn họ, giống như sinh ra liên hệ với tất cả mọi người ở đây, kỳ thật ai cũng không xem ta ra gì, khinh thường mà hơi dùng lực một chút, liền có thể đá ra ngoài cuộc, bọn họ cũng không hề phát hiện.
Từ đầu cho đến cuối, ta cùng lắm chỉ là một người ngoài cuộc mà thôi.
“Tiểu Giao nhân, không phải ngươi còn dư tình với Linh Trạch sao? Hôm nay ta cho ngươi gặp hắn lần cuối.”
Không trung đỏ thẫm, hình ảnh lại xuất hiện, nhìn cảnh sắc xung quanh, dường như Giáng Phong đã đến một hòn đảo nhỏ giữa biển.
“Ta đã hẹn với Linh Trạch, trao đổi con tin ở đây.
Yên tâm, ta sẽ làm cho ngươi ở khắc cuối cùng của nguyên thần tiêu tán, trong ký ức đều là khuôn mặt thống khổ hối hận của hắn.”
Ta không nhịn được run rẩy, vì ngôn ngữ độc ác của gã mà hoảng sợ.
Cây xanh trên đảo rậm rạp, ánh nắng vừa lúc.
Giáng Phong nhìn trái phải một vòng, bên tai liền vang lên tiếng rẽ nước.
Gã quay đầu nhìn, nước biển xanh thẳm sau lưng chậm rãi tách ra hai bên, sau màn nước hiện ra bóng dáng của hai người.
Linh Trạch dắt Ngọc Lưu, lên bờ theo con sóng.
Linh Trạch mặc một bộ hoa phục* trắng tuyết, quần áo dính nước biển không ướt, hai mắt khép hờ, mặt như Ngọc sơn*.
Trái ngược lại với hắn, Ngọc Lưu chật vật không chịu nổi, quần áo dơ dáy bẩn thỉu, hai má gầy sọp, hai sừng gãy hình trụ trên đầu, vừa mới kết vảy.
(*华服 trang phục rự rỡ, hoa lệ.)
(*玉山 chắc để chỉ đẹp như ngọc j đấy.)
Này bị trói hai tay, trên người loang lổ vết máu, nhìn thấy Giáng Phong, dừng bước chân ngẩn người ở đó.
Giáng Phong bỏ qua nàng nhìn mặt biển phía sau, cười hỏi: “Ngươi thật sự tới một mình?”
Tay Linh Trạch nắm một sợi dây thừng bằng gân trâu, đầu bên kia quấn ở trên người Ngọc Lưu, trói chặt nửa người trên của nàng.
“Ngươi muốn một mình ta tới, ta nào dám không nghe?” Linh Trạch nhẹ nhàng nói, bước lên bãi cát màu trắng, “Đứa nhỏ đâu?”
Tay Giáng Phong mò vào trong ngực, lấy ra hai tiểu long cuộn tròn nằm gọn trong lòng bàn tay, giơ giơ về phía trước.
“Nhìn kỹ, hai sừng năm vuốt, đều là con của ngươi.” Dứt lời, gã lại ra vẻ bừng tỉnh, “Ta quên mất, ngươi không nhìn thấy.”
Môi Ngọc Lưu khẽ run, đi lên phía trước hai bước, giống như muốn nhìn thấy rõ hơn, lại bị Linh Trạch kéo về, thiếu chút nữa ngã ngửa ra sau.
“Là, là Chân long… là Chân long a!” Ngọc Lưu kích động không thôi, “Linh Trạch, đó đều là con ngươi, là Thái tử Bắc Hải, ngươi nhất định phải cứu bọn chúng! Cho dù thế nào đều phải cứu bọn chúng ngươi nghe không!”
Lông mi Linh Trạch khẽ run, qua một lúc lâu mới mở mắt, con ngươi là một tầng xám trắng.
“Câm miệng.” Hắn nhẹ giọng cắt ngang Ngọc Lưu.
Tiểu long màu trắng nghe được tiếng động, mơ mơ màng màng tỉnh lại, ngẩng đầu hướng về phía Linh Trạch kêu một tiếng yếu ớt, tiếp sau đó lại là chậm rãi mở mắt.
Dường như nó biết người trước mắt là phụ thân mình, nhìn Linh Trạch vô cùng không muốn xa rời lại tràn ngập chờ mong mà lại gọi một tiếng.
Long tộc giống Vũ tộc, con mới sinh phá xác nhìn thấy vật sống đầu tiên, liền sẽ cho rằng song thân của mình, bởi vậy mới có quy củ chỉ có song thân mới có thể ấp.
Không ai có thể chống lại tiếng kêu như vậy, ta đều bị kêu đến trong lòng mềm nhũn, huống chi là Linh Trạch.
“Trả bọn chúng lại cho ta.” Linh Trạch vươn tay, “Ngươi biết ta từ trước đến nay nói được thì làm được.
Ngươi thả người, ta cũng thả người.”
“Được.” Giáng Phong sảng khoái đáp ứng, “Ta đếm ba tiếng, chúng ta đồng thời thả tay.”
Ta dự cảm đây chính là lúc gã muốn tác quái rồi, vội la lớn: “Ta không có luân hồi, ngươi chính là có kiếp sau.
Ngươi nghĩ kỹ, ngươi làm chuyện như vậy, kiếp sau nhưng chỉ có thể đầu thai thành heo chó!”
“Ba…”
Giáng Phong ngoảnh mặt làm ngơ, cũng không để ý đến ta.
“Hai…”
Dây thừng trên người Ngọc Lưu đã hơi buông lỏng.
Giáng Phong nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của tiểu long màu trắng, tiểu long bị sờ đến thoải mái ngửa đầu.
“Ta đổi ý rồi.” Một tiếng cuối cùng, rốt cuộc Giáng Phong cũng không đọc ra, “Thần hồn của ta bị hao tổn, chính là lúc cần bồi bổ.
Thân thể chúng chính là huyết mạch của Chân long, không thể thích hợp hơn được nữa.”
Dứt lời hắn nhấc tiểu long màu trắng lên, làm bộ liền phải ngửa đầu nuốt vào.
“Đừng!!” Tiếng hét của ta gần như trùng khớp với Ngọc Lưu.
Đột nhiên, tầm mắt chao đảo, Giáng Phong lảo đảo hai bước, tiểu long kêu thảm một tiếng, quay đầu cắn một cái vào tay Giáng Phong, bức gã buông tay.
Giáng Phong ăn đau ném mạnh tiểu Bạch long về một bên: “Đáng chết!”
Một bóng người màu lam nhanh chóng nhào về phía tiểu long, dùng thân thể bảo vệ nó.
Sau ba tiếng, Giáng Phong thất tín bội nghĩa, Linh Trạch lại quả nhiên nói được làm được, thả lỏng trói buộc đối với Ngọc Lưu.
Năm ngón tay của Giáng Phong hóa thành vuốt, khống chế tiểu long màu đỏ còn lại kia, nhưng chưa kịp làm ra động tác tiếp theo, thế nhưng cả hòn đảo bắt đầu chậm rãi bay lên.
Tiếng xé gió truyền tới, trong nháy mắt Giáng Phong biến ra trường đao Tê Hà, chặn lại cú đánh bất ngờ của cốt tiên.
Roi kia toàn thân lửa đỏ, giống như đúc với thứ ta thấy