Lữ Chi Lương bảo ta nghĩ kỹ, nói lần này đi, không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Lời lão nói sao ta có thể không nghĩ tới? Nhưng đôi khi có rất nhiều chuyện vẫn luôn kéo dài càng là khó có thể lựa chọn, mệt cho mình cũng khổ cho người khác.
Không bằng dao sắc chặt đay rối*, còn có thể sảng khoái một chút.
(*快刀斩乱麻 giải quyết nhanh chóng, dứt khoát.)
Đối với Mặc Diễm ta vẫn luôn rất mâu thuẫn, luyến tiếc nàng, lại biết một ngày nào đó nàng phải quay về Bắc Hải.
Nàng là Công chúa, nàng không có khả năng đi theo một Giao nhân như ta cả đời, cũng không thể sống cả đời trên đất liền.
Ta biết nàng sẽ rời đi ta, nhưng ta luôn muốn ngày đó tới chậm một chút, lại chậm một chút.
Chờ nàng lớn lên chút nữa, đợi nàng hiểu chuyện, cứ như vậy, bất tri bất giác kéo dài tới năm thứ mười.
Nếu như Linh Trạch không xuất hiện, đoán chừng ta còn có thể kéo dài thêm mấy năm.
Nhưng hôm nay, mắt thấy Mặc Diễm cùng Linh Trạch một ngày lại thân mật hơn một ngày, tất cả giống như vận mệnh được Mạnh Chương thần quân an bài.
Ta biết, cái gì tới sẽ tới, ta nhất định phải buông tay.
Cũng không phải không nghĩ tới gạt Mặc Diễm cả đời, khiến nàng vĩnh viễn làm đứa con gái nhỏ của ta.
Mỗi khi ma khí trong cơ thể làm ác, ý nghĩ này liền sẽ đặc biệt mãnh liệt.
Nhưng đó là Mặc Diễm, ta ấp ra từ trứng rồng, là con rồng nhỏ ta nuôi đến lớn, con gái của Linh Trạch, dù thế nào ta cũng sẽ không ích kỷ mà hủy đi tiền đồ của nàng như vậy.
Hẹn với Lữ Chi Lương xong, chờ thêm mấy ngày nữa, ta liền lấy cớ đưa Linh Trạch về nhà, làm Mặc Diễm xuất phát cùng với bọn họ.
Tiểu nha đầu chưa bao giờ rời xa Long Hổ Sơn, nghe được có thể ra ngoài chơi nhất định thật vui vẻ, chỉ sợ là không cần suy nghĩ liền đi theo.
Chờ bọn họ tới Bắc Hải, Đại vu y sẽ có biện pháp chữa khỏi chứng ngu ngốc của Linh Trạch, Tử Vân Anh cũng có rất nhiều biện pháp dỗ Mặc Diễm ở lại Long cung.
Hai ba năm thoáng cái liền qua, nàng còn nhỏ, thật mau là có thể quên ta.
Nếu không quên được, quay lại tìm ta, khi đó ta đã rời khỏi Long Hổ Sơn từ lâu, nàng muốn tìm cũng không tìm ra.
Trước khi đi Lữ Chi Lương thở dài một hơi, nói không nhìn ra ta có thể nhẫn tâm như vậy, nói thế nào a, có lẽ là được gặp qua người quá đa tâm tàn nhẫn, bất tri bất giác cũng nhiễm một ít tật.
Chạng vạng, tới lúc ăn cơm, Mặc Diễm vẫn chưa về, Ta sợ nàng điên rồi không biết thời gian, cho Lưu thúc đi tìm.
Kết quả qua nửa canh giờ, Lưu thúc cũng chưa trở lại.
Xuân thẩm cùng Lưu nãi nãi cách một hồi lại ra ngoài cổng lớn nhìn một chút, nhìn hơn mười lần, ngoài cửa vẫn luôn an an tĩnh tĩnh.
“Sao còn chưa về a…” Nguyên Bảo cắn đũa nói, “Đồ ăn đều lạnh rồi.”
Mí mắt ta giật liên hồi, cảm thấy có chuyện xảy ra.
“Ta đi xem.”
Đi hai bước, hình như có cảm ứng, vừa quay đầu lại, quả thật nhìn thấy Linh Trạch đứng dậy muốn đi cùng.
“Đừng theo ta,” ta chỉ vào ghế, “Ngồi lại.”
Linh Trạch giằng co một lát, có lẽ là thấy sắc mặt ta cùng lúc càng trầm, đành phải không tình nguyện ngồi trở lại ghế.
Dấu vết cóc tinh để lại vẫn rất mới, ta tìm theo một đường, trước khi sắc trời hoàn toàn tối xuống, tìm được một cái động trên núi.
Long Hổ Sơn ngoại trừ Bảo Linh Quan cùng Mặc Trang cũng có hộ gia đình khác, cái động này chính là sào huyệt của gấu mù trong núi.
Ta sợ Mặc Diễm quấy nhiễu thú dữ, luôn bảo nàng tránh đi khu vực này, hôm nay xem ra tiểu nha đầu bằng mặt không bằng lòng, căn bản không nghe ta.
Đi đến gần, ánh lửa hắt ra từ trong động, mờ mờ ảo ảo, mang theo bóng người, chóp mũi còn có thể ngửi thấy mùi thịt thoang thoảng.
Ta hóa ra Tê Hà nắm trong tay, thật cẩn thận tới gần cửa động.
“Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất ngươi thả ta ra, bằng không thì cha ta tới, coi chừng y không khách khí với ngươi!”
Bỗng vang lên tiếng gào thuộc về Mặc Diễm, nghe thấy nàng không có việc gì trái tim ta thoáng buông lỏng, năm ngón tay lại vì nội dung lời nói của nàng mà càng thêm siết chặt.
“Điện hạ, ta đã giải thích với người, người là Công chúa Bắc Hải, là con gái của Bắc Hải Vương, chỉ là khi còn nhỏ bị người bắt cóc, lúc này mới lưu lạc trên đất liền.
Cha trong miệng người cũng chỉ là một tên buôn lậu vô sỉ, dùng cũng toàn là hạng người cóc rắn kiến đáng ghê tởm này, người nhưng đừng bị bọn họ gạt a!”
“Ngươi mới vô sỉ! Ngươi mắng ai đó, ngươi có bản lĩnh thả ta ra, xem ta có cắn chết ngươi hay không.
Công chúa điện hạ cái gì, ta thấy ngươi chính là tên điên!”
“Ta có phải tên điên hay không, chờ đến khi người về Bắc Hải nhìn thấy Thái tử điện hạ liền sẽ rõ.”
Giọng nói đối thoại với Mặc Diễm vô cùng trẻ tuổi, giống như thiếu niên, ta cũng không quen.
Lữ Chi Lương nói gần đây có rất nhiều Hải tộc lên bờ, chỉ sợ đối phương cũng là một trong số đó.
Y vốn định tới tìm Linh Trạch, không nghĩ rằng đụng phải Mặc Diễm.
Lúc trước một trứng song thai, “Thái tử” trong miệng y, nhất định chính là Ngao Yến rồi.
Đừng nói Mặc Diễm lớn lên có phần giống với Linh Trạch, chính là tuổi tác không khác với Thái tử Bắc hải là bao, lại có khuôn mặt giống nhau, chỉ cần hai điểm này cũng đủ để đối phương xác định thân phận của Mặc Diễm.
Ta còn muốn gạt Mặc Diễm một hồi, lừa nàng đến Bắc Hải, cũng đỡ đối mặt với chất vấn của nàng, không thể tưởng được thế sự khó lường, cũng không như ý ta.
Xem ra kế hoạch lại phải đổi rồi…
“Ai!”
Ta chỉ hơi chút hoảng thần, đối phương liền phát hiện ra sự tồn tại của ta.
Gió mạnh đánh tới trước mặt, ta né qua, xoay người liền thấy một thiếu niên mặc giáp sắt đứng ở cửa động, mày rậm mắt to, hung thần ác sát.
“Lén lút làm gì? Ngươi là người phương nào, xưng tên ra!” Gã đánh giá ta, hai tay che trước ngực phòng bị, bộ dạng là hai cái kìm lớn.
Ta có chút kinh ngạc: “Tầm Hổ*?”
(*鲟虎 search thì ra hình con cá tầm mà thấy miêu tả có bạn này có kẹp nên tui thấy giống tôm cua gì đó quá ;D.)
Vừa thấy hai cái kìm kia, ta liền đoán ra nguyên thân của gã.
Gã nghe vậy nheo mắt, càng thêm cảnh giác: “Ngươi cùng một nhóm với con cóc kia?”
Ta mím môi, hạ mũi đao xuống: “Ta chính là bọn buôn người trong miệng ngươi, nhưng…”
Ta còn muốn giải thích thêm, thiếu niên Tầm Hổ này lại là tên ruột gấp, nghe xong nửa câu đầu liền không định nghe nửa câu sau.
“Được, ta đang muốn đi tìm ngươi!”
Một kìm của hắn đập xuống giữa đầu, ta vội vàng dùng đao đỡ, tay ta bị chấn đến tê dại, cả người bị đè lún xuống dưới.
Nếu Tê Hà không phải thần binh, chỉ sợ đã sớm bị gãy.
Một kìm của gã không trúng, lại vung một kìm lên không ngừng nghỉ.
Lòng ta vừa động, mũi chân điểm nhẹ, liền nhảy mấy bước ra sau, Tê Hà hóa thành hơn mười trường đao giống nhau như đúc, bắn về phía đối phương từ bốn phương tám hướng.
Kìm lớn của đối phương như là chùy sắt, đánh bay tất cả Tê Hà lao về phía gã.
Đánh nhau không phải điểm mạnh của ta, tuy rằng Tê Hà lợi hại, nhưng dù sao là binh khí của người khác, ta dùng thời gian ngắn ngủi, cũng không thể phát huy toàn bộ uy lực của nó.
Chỉ trong một thời gian ngắn thái dương ta liền ra một tầng mồ hôi mỏng, lực của thiếu niên lớn vô cùng, trường đao không bị gã đánh bay chỉ cần bị gã kẹp lại, dùng sức một cái liền sẽ hóa thành bụi, ta muốn hóa ra nữa, liền phải tốn thêm nhiều linh lực hơn.
Thiếu niên cũng không phải không có sơ hở, chỉ là ta cân nhắc gã là người của Bắc Hải, không có ý xấu với Mặc Diễm, rốt cuộc không ra tay nặng được, chỉ dùng sống đao chém cánh tay gã, muốn gã mất đi lực chiến đấu.
“A…” Gã lắc người một cái, bị đau đến rũ cái tay bị thương kia xuống, tay còn lại vừa vặn kẹp một thanh Tê Hà.
Thế tấn công của ta hơi chậm lại, muốn thử câu thông với gã lần nữa.
Ai ngờ lúc này, sâu trong rừng rậm tối tăm đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó một bóng người xuất hiện ở giữa ta cùng thiếu niên.
“Còn có giúp đỡ!” Thiếu niên cũng không thèm nhìn, hung hăng ném mạnh trường đao qua.
Linh Trạch đẩy ra cành liễu che khuất diện mạo, khi nhìn đến ta trong mắt đều là ý cười, không hề biết nguy hiểm sắp đến.
“Đừng!”
Trong lúc bối rối, ta thậm chí không nghĩ ra thu hồi Tê Hà như thế nào, đầu óc trống rỗng mà nhào về phía hắn.
Trường đao dễ dàng đâm vào vai, đau đớn khiến ta cắn môi.
Ta thậm chí có loại ảo giác, giống như có thể nghe thấy tiếng lưỡi đao chặt đứt xương cốt ta, cắt ra máu thịt ta.
Đau quá, đau đến lập tức khiến ta có chút hối hận xúc động vừa rồi.
Đâm vào người mình, chẳng lẽ tốt hơn đâm vào trên người tên rồng ngốc này sao? Rốt cuộc ta đang nghĩ cái gì?
Ta bị thương, linh lực không ổn, lại gọi không ra Tê Hà, thanh đao trên vai dĩ nhiên cũng từ từ biến mất.
Ta mềm oặt dựa vào Linh Trạch, tức giận nói: “Ngươi đồ ngốc này, đã bảo ngươi đừng tới, hại ta không không chịu một đao này…”
Nói xong cả người trượt xuống, Linh Trạch cuống quýt ôm ta, đỡ ta chậm rãi ngồi xuống đất.
“… Thật xin lỗi.” Bàn tay hắn dán mặt ta, mày nhíu chặt, trong đôi mắt màu lam đều là đau lòng sốt ruột.
“Đau, đau không?”
Hắn nhìn ta ôn nhu, thâm tình chân thành, tình ý miên man như vậy, giống như… ta thật sự rất quan trọng đối với hắn.
Khuôn mặt đó, thanh âm đó, trong hoảng hốt ta giống như quay về mười năm trước, khi hắn còn lừa ta.
Kỳ thật…
Hắn choáng váng cũng rất tốt.
“Đau…” Ta hưởng thụ nhiệt độ của lòng bàn tay hắn, nhắm mắt, “Nhưng mà, không đau bằng lúc khắc Dẫn lôi chú.”
Đầu ngón tay lành lạnh bên má hơi động, ta nâng mắt nhìn về phía Linh Trạch, lúc này lại vang lên một tiếng hét kinh sợ đến cực điểm ở cách đó không xa, giống như trời muốn sập xuống.
“Bệ, Bệ hạ?!”
Giọng thiếu niên Tầm Hổ run rẩy, bịch một tiếng quỳ rạp xuống đất.
“Mạt tướng đáng chết, thiếu chút nữa làm người bị thương, cầu Bệ hạ tha thứ!” Tư thế kia, cũng không kém gì lắm với Xuân thẩm lúc cảm thấy ta muốn ăn một nhà bọn họ.
Thiếu niên Tầm Hổ nơm nớp lo sợ, Linh Trạch lại không để ý tới gã, chỉ ấn tay ở trên miệng vết thương của ta, ấn thật chặt, dùng sức lớn đến vết thương ta đều đau.
“Được rồi, ta không sao, đỡ ta đứng lên đi.”
Nhờ Linh Trạch đỡ lên, lòng bàn tay vận chuyển linh lực phủ lên bả vai, máu tươi ngừng chảy, tuy nói lúc cử động còn có chút đau