Dường như Linh Trạch đã đi rất lâu, ta mơ mơ màng màng, hôn mê lại tỉnh, lúc mở mắt ra lần nữa cảnh sắc xung quanh đã thay đổi.
Người xui xẻo uống miếng nước đều mắc răng, trời bỗng nhiên bắt đầu hạ mưa, hai cánh tay ôm ta của Linh Trạch siết thật chặt, nhìn lên sắc trời, nhanh nhẹn nhảy xuống đất.
Hắn nhìn quanh một phen, ánh mắt xác định, nhanh chóng chui vào một gian nhà tranh rách nát ở cách đó không xa.
Không biết nhà ở bị bỏ hoang bao lâu, đã sớm cỏ dại mọc thành cụm, nóc nhà cũng sụp xuống một nửa, chỉ còn một góc treo lủng lẳng bên kia.
Linh Trạch đặt ta xuống một góc khô ráo, đang muốn đứng dậy, ta giơ tay giữ chặt hắn không cho hắn đi.
“Đừng đi….” Ta giữ hắn lại, ngón tay bấu chặt cánh tay hắn, móng tay hiện ra màu đen.
Ta không thấy bộ dạng của mình, nhưng có lẽ cũng sẽ không đẹp mắt.
Ma khí của A La Tàng vô cùng bá đạo, vừa xâm nhập vào cơ thể ta liền chạy tứ phía, khiến cho những ma khí bị ta đè xuống lúc trước đều bật ra.
Hiện tại Giao châu của ta đen nhánh một mảnh, gần như sắp bị ma khí phá vỡ.
Thật đáng sợ… ta không muốn thành ma.
Ta thà chết cũng không muốn ma khí của GIáng Phong khống chế ta!
“Ca ca, ta không đi.” Linh Trạch lo lắng đè tay ta lại, “Ta đi dọn dẹp dấu vết.”
Ta ngơ ngác nhìn hắn, lúc này mới phát hiện đôi mắt xanh thẳm của hắn tuy rằng ôn nhu, nhưng vẫn là ngây thơ khờ khạo.
“Ngươi… ngươi còn chưa khôi phục…” Ta kinh ngạc không tự chủ mà buông tay.
Hắn nắm ngược lại tay ta vào trong lòng bàn tay, tiến đến trước mặt ta: “Lúc trước ta chọc giận ngươi, cho nên ngươi muốn đưa ta đi… đúng không? Về sau ta nhất định ngoan ngoãn nghe lời, đừng để ta đi, đừng chán ghét ta, được không?”
Lời này nhất định là dọc đường đi hắn đã chuẩn bị rất nhiều lần, luyện tập rất nhiều lần, mới có thể nói được lưu loát như vậy.
Ma khí cuồn cuộn, cảm xúc ta thay đổi trong nháy mắt, một chốc vô cùng hận hắn, một chốc lại vô cùng yêu hắn.
“Ta cố gắng ít thích ngươi một chút, ngươi có thể… cũng ít chán ghét ta một chút được không?” Hắn vuốt ve gương mặt ta, sờ lên bờ môi như có như không.
Toàn bộ yêu hận hòa vào nhau, hóa thành khát cầu vô tận đối với hắn.
Ta chủ động hôn hắn, lỗ mãng, vội vàng, mang theo không quan tâm, có loại mất khống chế.
Sau khi hắn kinh ngạc xong, thật mau đảo khách thành chủ, nâng mặt ta hôn xuống càng sâu.
Toàn bộ điên cuồng của ta đều có thể thỏa thích phát tiết trong bể dục.
Miệng nhiễm mùi máu tươi, cũng không biết là hắn cắn trúng đầu lưỡi, cổ, hay là bả vai ta.
Mười ngón tay bấu chặt lưng hắn, giống như muốn moi toàn bộ máu thịt của hắn ra.
Thân thể vui sướng bao nhiêu, tâm lại càng sợ hãi bấy nhiêu.
Sợ thực tủy biết vị*, sợ giẫm lên vết xe đổ….
(*食髓知味: nghĩa đen ý nói hương vị của tủy xương rất ngon, ăn vào chính là mỹ vị, sau đó còn muốn ăn thêm lần nữa.
Nghĩa bóng là nghĩa tiêu cực, thường dùng miêu tả đạo tặc hoặc nam nữ vụng trộm yêu đương, ý nói làm được một lần không bị bắt liền nghĩ đến làm lần thứ hai; cũng có thể giải thích là ngẫu nhiên làm một việc nào đó để thỏa mãn lòng tham nhất thời hoặc cảm giác mới mẻ, nhưng làm xong việc này lại cảm thấy rất kích thích, về sau lại muốn tiếp tục làm, thậm chí có thể thành thói quen, sở thích.)
Trong gian nhà rách nát, tiếng mưa đánh xuống, thỉnh thoảng một hai giọt bắn xuống người, vốn là nhiệt độ lạnh lẽo, phút chốc liền sẽ bị nhiệt độ cơ thể cực nóng đun sôi.
Không phân rõ dính dấp trên người chính là mồ hôi hay nước mưa, hay vẫn là thứ khác...
Hắn cúi người liếm đi nước mắt ở khóe mắt ta, giọng có chút bất an: “...!Ta lại chọc giận ngươi sao?”
Quả nhiên hắn vẫn là đồ ngốc.
Chỉ có đồ ngốc mới không phân rõ nước mắt nào là thống khổ, nước mắt nào là vui sướng.
Cũng chỉ có đồ ngốc mới có thể thảo luận vấn đề này trong loại thời điểm này.
Eo ta dùng lực, ngồi dậy, phút chốc đè hắn xuống phía dưới thân.
Hắn kinh ngạc muốn dậy, bị ta đè trở lại.
“Câm miệng… đừng nhúc nhích!”
Hắn sợ hãi nằm xuống, nhịn thật lâu thật lâu, ngược lại thật sự không nhúc nhích.
Cuối cùng nhịn đến tai đỏ lên, trong đôi mắt màu lam đều nhuộm thành màu đỏ, hắn cũng không nhịn được nữa, tay sờ qua cùng ta mười ngón đan xen, cuối cùng vẫn là động.
Ma khí đen đặc quẩn quanh hai ta, từ trên người ta dần chuyển đến trên người hắn.
Nước mắt làm mờ tầm mắt, trong hoảng hốt, giống như có một sợi dây lụa màu đen trói lấy hắn, quấn quanh thân hình trắng muốt của hắn, càng siết càng chặt, càng thít càng hung…
Cả người đau đớn mà tỉnh lại, trời đã tối sầm, mưa cũng ngừng.
Dưới mái hiên thỉnh thoảng rơi xuống vài giọt mưa còn sót lại, nhỏ vào ván gỗ, phát ra tiếng vang nặng nề.
Trên người khoác một ngoại bào màu trắng, bên cạnh là một đống lửa.
Ta ngồi dậy, nhìn thấy Linh Trạch ngồi ở nơi cách ta rất gần, đang nghiêm túc thêm củi vào lửa.
Hắn nhanh chóng phát hiện ta tỉnh, trong mắt hiện ra vẻ vui mừng, đưa cho ta một miếng đã nướng xong, không biết là chuột đồng hay là thỏ.
Hắn dùng lá cây gói lại, vẫn luôn đặt trong lồng ngực, bởi vậy thịt không nóng cũng không lạnh, duy trì độ ấm vừa vặn.
Miếng thịt kia chất thịt tươi ngon, béo gầy giao nhau, là món ăn thôn quê hiếm có.
Trong lá chỉ có thịt, đừng nói xương sống, ngay cả xương dăm đều đã gỡ sạch.
Trong cơ thể vẫn là ma khí tràn đầy, nhưng so với táo bạo điên cuồng lúc trước thật sự đã an tĩnh ngoan ngoãn không ít, quả thật giống như là… được trấn an.
Chưa từng nghe nói ma khí còn có tham hoan.
Nhưng Giao châu của ta vẫn đen ngòm, mười móng tay càng là sắc nhọn như dã thú, còn nhuộm màu đen, giống như bôi độc.
Tiếng ho dồn dập lôi kéo suy nghĩ của ta trở về, ta nhìn Linh Trạch đang bụm môi, hỏi hắn: “Sao ngươi tìm được ta?”
Không biết hắn bị đông lạnh hay là bị sặc, mặt có chút trắng, ta nhíu nhíu mày, ta kéo ngoại bào khoác lên lên người hắn.
“Ta tỉnh lại phát hiện mình ở trong nhẫn…” Hắn giải thích với ta, đám người Lữ Chi Lương đi chưa được hai ngày hắn liền tỉnh, vừa mở mắt liền phát hiện mình ở trong nhẫn Tu Di.
Hắn từ trong đối thoại của Lữ Chi Lương cùng Tường Hổ biết được bọn họ đang đi về phía Bắc Hải, biết mình bị vứt bỏ, vừa gấp vừa thương tâm, chờ đến tối hai người ngủ sau liềm trộm trốn.
Một đường gập ghềnh trở về Long Hổ Sơn, kết quả một nhà cóc tinh nói ta đã sớm đi rồi, hắn không cam lòng, lại ngửi mùi đuổi theo tới đây.
Hắn nói không rõ ràng lắm, nhưng ý tứ đại khái ngay cả ta đoán mò cũng biết được không sai biệt lắm, chỉ không rõ hắn ngửi mùi là mùi gì…
Ta cúi đầu ngửi ngửi người mình, cũng không ngửi được mùi gì.
“Mùi của ta.” Khóe miệng hắn mang cười, đột nhiên ghé vào tai ta nói.
Hơi thở mỏng mịn quét qua tai ta, khiến thân thể còn chưa hoàn toàn hết xao động lại bắt đầu run rẩy, cảm thấy càng nóng.
Ta hơi dịch ra sau, tỉ mỉ đánh giá hắn, châm chước hỏi: “Ngươi… rốt cuộc đã khỏe chưa? Ngươi nhớ ra ta, nhớ ra ngươi là ai không?”
Đôi mắt hắn nhìn thẳng vào ta không chút né tránh, lắc lắc đầu.
“Không nhớ.”
Ta bật cười: “Ngay cả nhớ đều không nhớ rõ còn nói thích ta?”
Hắn ngốc tuy rằng vẫn ngốc, nhưng so với bộ dạng ngay cả nói cũng nói không lưu loát của buổi đầu đã là thông minh hơn nhiều rồi.
Có lẽ lại qua một đoạn thời gian nữa, không cần Đại vu y chữa trị, tự hắn có thể khỏi.
“Không biết…” Đầu ngón tay hắn mơn trớn mái tóc ở thái dương ta, sờ lên hình xăm bình thường ta dùng tóc che lại, “Nhưng ta vừa thấy đến nó, trái tim liền rất đau, rất muốn… thương ngươi.”
Nhìn đến hình xăm… liền đau lòng?
Đau ai? Giáng Phong sao?
Lông mi ta run rẩy, hình xăm kia bị sờ đến giống như sinh ra đau đớn đã lâu không có, lan tràn một đường, chui vào xương cốt tứ chi, mỗi một mạch máu.
Đau đớn cùng với hiểu ra “Quả nhiên như thế”, ta thế nhưng không nổi giận, ngược lại có chút bình tĩnh.
Xem ra phát tiết vừa rồi vẫn rất có ích.
Ta nhắm mắt, thở dài một hơi: “Được rồi…”
Lão tiểu tử Lữ Chi Lương không đáng tin kia, dược hiệu của Vây Miên đan không phải ai cũng giống nhau, Linh Trạch đều chạy hơn nửa tháng rồi mà lão cũng không phát hiện.
Chờ lão đến tìm không biết đã là ngày tháng năm nào, hiện tại ta ma khí quấn thân cũng phải tìm lão nghĩ biện pháp, như vậy không bằng đổi hướng, sửa thành đưa Linh Trạch về Bắc Hải, xem thử trên đường đi có thể hợp lại với bọn họ hay không.
Ta đi phía trước, Linh Trạch rớt lại thật xa phía sau.
Dường như hắn đã quen với khoảng cách như vậy, cho dù không có pháp cấm chế của pháp linh, hắn cũng tự giác không tới gần ta.
Sau khi rời khỏi Long Hổ Sơn, ta đi thẳng về phía Tây Bắc, hiện tại chỉ là đầu thu, nhưng lá trong rừng cây nơi này đã vàng hết.
Mặt đất phủ đầy lá khô của năm này tháng nọ, đạp lên phát ra tiếng rào rạt, không khí đìu hiu lành lẽo.
Đột nhiên một cơn gió lớn kéo tới, thổi loạn mái tóc ta, cũng thổi rơi lá vàng đung đưa sắp rụng trên cành.
Lá rụng đầy trời bị cơn gió bá đạo cuốn lên, không tình nguyện rời khỏi cành, thân mình bay bổng múa lượn, triền miên cùng gió một lúc, lại bị vô tình vứt bỏ, rơi xuống mặt đất, mặc người dẫm đạp.
Ta ngửa đầu nhìn trận mưa lá này, bất