Lời hắn nói ra khiến ta sững sờ.
Cái gì là hắn liền không được? Hắn đang nói gì?
“Cái…” Không chờ ta hỏi lại, Linh Trạch thoáng cái nắm vạt áo ta kéo ta qua, cắn môi ta một cách thô lỗ.
Ta giật mình trừng lớn mắt, trong lúc khiếp sợ cực độ hoàn toàn không biết phản ứng ra sao, thẳng đến khi đầu lưỡi hắn cạy ra môi ta, ý định xâm nhập vào khoang miệng ta, thần hồn đang lơ lửng giữa không trung của ta kia mới về đến trong xác.
Theo bản năng cắn chặt răng, chỉ nghe một tiếng kêu đau, ta còn chưa ra tay, bản thân Linh Trạch đã lui về.
Hắn nhìn chằm chằm ta, ngón tay quẹt qua đầu lưỡi, mặt ngón dính màu đỏ tươi, hẳn là vừa mới bị ta cắn ra.
Trong miệng ta cũng nếm được vị máu của hắn, vừa đắng vừa chát, đầy mùi rỉ sắt.
Nếu như hắn vẫn là tiểu đồ ngốc, lúc này có lẽ ta có thể phun đi bọt máu trong miệng, giơ chân qua đạp cho hắn biết thế nào là lợi hại.
Nhưng hắn không phải tiểu đồ ngốc, hắn là vị vua chí cao vô thượng* thống lĩnh Bắc Hải, là tín ngưỡng cao quý của cả Hải tộc, là một đầu ngón tay liền có thể nghiền chết sự tồn tại của ta...!Đừng nói đạp hắn, kháng cự của ta đều là đại bất kính.
(*汉语成语: địa vị cao đến đỉnh điểm, không ai sánh bằng.)
Linh Trạch khẽ vuốt màu đỏ chỗ ngón tay kia, rũ mắt nói: “Ngươi cũng sẽ không từ chối đồ ngốc kia.”
Đầu óc ta ở trong đần độn kinh sợ thật lâu mới chậm rãi lý giải những ý tứ trong lời nói của hắn.
Liên hệ với câu đầu của hắn, có lẽ chính là đang chất vấn ta, vì sao hắn không còn thể đối với ta muốn làm gì thì làm nữa.
Có thế nào nói thế ấy*, ta thật sự không có ý đối đãi khác biệt, lúc ban đầu ta liều mạng cự tuyệt ngay cả pháp linh cấm chế đều dùng tới, này không phải vô dụng sao? Sau lại ma khí trong cơ thể ta nổi dậy, vì giữ mạng, ngựa chết xem như ngựa sống** mới gần gũi với hắn.
Lại sau nữa, tuy rằng ta thật sự mang theo chút tâm tư, nhưng cũng là sợ thời gian của mình không nhiều, muốn tận hưởng lạc thú trước mắt mới có thể không cự tuyệt hắn cầu hoan.
(*有一句说一句 hữu nhất cú thuyết nhất cú.)
(**死马当活马 liều một phen, chỉ đã biết rõ việc không còn cứu vớt được nhưng vẫn nuôi hy vọng, cũng chỉ việc muốn thử lần cuối cùng.)
Mỗi một chuyện này đều có nguyên nhân của nó, cũng không phải là ta không muốn cự tuyệt, mà là thân bất do kỷ a*.
(*身不由己không thể tự làm chủ bản thân, cuộc đời, vận mệnh mình.)
Nhưng hiện tại ta có thể nói những lời này với Linh Trạch sao?
Không thể.
Không cần nghĩ cũng biết không thể.
Cho nên ta chỉ có thể nhanh chóng quỳ sát đất, hai mắt nhìn chằm chằm xuống mặt đất, cúi người, dùng tư thế hèn mọn như vậy để cầu xin sự tha thứ của hắn.
“Bệ hạ thứ tội.” Trán ta gần như đụng tới hai bàn tay đang khép: “Tiểu nhân biết sai.”
Bởi vì ta cúi mặt, không thể nhìn thấy biểu tình của Linh Trạch, chỉ có thể nghe thấy giọng nói có phần lãnh đạm truyền tới từ phía trên.
“Sai ở chỗ nào?”
Đầu ngón tay hơi dùng sức, có thể là rận nhiều quá bất giác ngứa, tội nhiều không sợ chết, ta chịu đủ một mặt thuần phục rồi, trong lời nói cũng mang theo gai.
“Không nên không biết tự mình hiểu lấy khi làm ‘một món đồ chơi’.”
Cho dù là mười năm trước hay là hôm nay, điểm này đều đặc biệt quan trọng.
Phía trên im lặng, trực tiếp không còn một tiếng động nào.
Ta quỳ tại chỗ, chờ rồi lại chờ, không thấy hắn quát lớn, cũng không có mệnh lệnh nào khác, lòng đang cảm thấy kỳ quái, đột nhiên phía trên tuôn ra một chuỗi tiếng ho kịch liệt.
Tiếng ho kia mỗi lần phát ra đều giống như muốn ho ra cả phế phủ, khiến ta không khỏi ngẩng đầu nhíu mày nhìn tình huống của Linh Trạch.
Hắn dùng tay che miệng, quay đầu ho đến không dừng được, tay còn lại chống ở dưới đất, cả người đều còng xuống.
Ngay vào lúc ta không nhịn được nữa muốn tiến lên, hắn rốt cuộc dừng lại, thở hổn hển, khóe mắt ửng đỏ: “Ngươi hận ta.” Ta nghe vậy hơi giật mình, lại nghe hắn nói tiếp, “Ta nói ngươi có thể hận ta, ngươi liền hận thật.”
Lời này, lại giống như trách ta vì sao lại tưởng thật.
Hắn không nhắc tới còn đỡ, nhắc tới khó tránh khỏi ta lại phải nhớ tới thiên lôi thiếu chút nữa đánh đến mức ta không còn đường sống, liền thật sự có chút giận, cắn răng nói: “Bệ hạ nói, Mặc Ức không dám không nghe theo.”
Hiện tại ta giống như con thỏ đang hấp hối giãy giụa, cho dù biết cắn không chết người, cũng phải quay đầu cắn một cái.
Cắn đau hắn tuy rằng trong lòng mình cũng không chịu nổi, nhưng dù sao cũng còn hơn đến chết đều chỉ lưu lại một ấn tượng tốt “thuận theo” ở trong lòng đối phương.
Ta vốn dĩ liền không thuận theo, thuận theo chỉ là bộ dạng hắn hy vọng ta làm ra mà thôi.
“Ta bảo ngươi đừng rời khỏi Bắc Hải, không phải ngươi vẫn rời đi sao?” Khóe môi hắn hơi cong, gợi ra một độ cung trào phúng.
“Ta không muốn cả đời làm thế thân của người khác.”
Sắc mặt Linh Trạch sau câu nói này của ta càng trở nên vô cùng khủng bố, yết hầu hắn lên xuống, dường như muốn nói gì đó, nhưng chỉ ngưng mắt nhìn ta thật lâu, cuối cùng lại không nói ra một chữ.
Nói đến mức này rồi, ta cũng không cần che che dấu dấu gì nữa, dứt khoát nói hết ra, cũng tốt hơn vẫn luôn nghẹn ở trong lòng chỉ sợ một ngày nào đó tai vạ ập đến
“Tuy rằng miệng ta nói mong Bệ hạ thứ tội, nhưng cũng biết chuyện mình làm ra khó có thể được tha thứ, đã sớm làm tốt chuẩn bị chịu chết.” Hai tay ta vẫn giao nhau phủ ở dưới đất, đôi mắt nhìn thẳng về phía Linh Trạch, cũng không né tránh, “Nhưng ta cũng không hối hận.
Nếu lại cho ta cơ hội lựa chọn một lần nữa, ta vẫn sẽ lựa chọn như vậy.”
Cho dù cho ta một cơ hội nữa, ta cũng không có con đường thứ hai có thể đi.
Chỉ cần muốn sống, để lại cho ta chỉ có ba lựa chọn cắn nuốt Giáng Phong, chạy trốn khỏi Bắc Hải, dẫn Mặc Diễm đi.
“Chuẩn bị chịu chết… ngươi muốn chết?” Hắn cười nhạo đứng dậy, có thể là chân ngồi đã có chút tê rần, trong quá trình còn lảo đảo một chút, “Sớm biết vậy, cớ gì ta phải cứu ngươi.”
Đây cũng là nghi vấn của ta, vì sao hắn phải cứu ta? Bắc Hải Vương hẳn là không để ý đến sống chết của ta mới phải.
“Dẫn ta về Bắc Hải, trăm phương ngàn kế bảo vệ tính mạng kia… cũng không phải là Bệ hạ đi?”
Lúc này đổi thành Linh Trạch sững sờ, hắn đứng ở đó, chút huyết sắc bởi vì ho khan mà nổi lên trên mặt lại biến mất sạch sẽ, màu môi lại nhiễm lên màu đỏ, không biết có phải bởi vì dính phải máu chảy ra từ đầu lưỡi hay không.
“Ngươi nói cái gì?”
Hiện tại cài trên đầu hắn chính là trang sức quý trọng tượng trưng cho thân phận cùng vương quyền, cây trâm ta đưa cho hắn đã không biết tung tích, Kỳ thật như vậy khá tốt, tiểu đồ ngốc không còn, cây trâm cũng mất, có nước có cuối*, không để lại niệm tưởng, không có tiếc nuối.
(*有始有终 hữu thủy hữu chung: mọi việc có mở đầu cũng có kết thúc.)
“Cứu ta chính là tiểu đồ ngốc, không phải Bệ hạ, nếu đã không phải là Bệ hạ, người có thể ban cái chết cho ta.
Dù sao… ta sống hay chết cũng không liên quan tới người.”
Hắn kinh hoàng trừng mắt nhìn ta, nhấc một bước đi về phí ta, cánh tay làm bộ muốn nâng lên, dường như ngay sau đó liền phải vặn gãy cổ ta cho ta đi gặp Thanh long Thần quân.
Ta vô cùng sợ hãi chờ đợi, lại thấy hắn đột nhiên nghiêng mặt qua một bên, đè lại ngực nôn ra một búng máu.
Đầu óc ta lập tức trống rỗng, theo bản năng muốn nhào lên trước,.
Nhưng một bóng người từ cổng viện chạy vội vào, đỡ Linh Trạch nhanh hơn ta.
“Bệ hạ!” Khuôn mặt giếng cổ không gợn sóng của Cao Giáp rốt cuộc lộ vẻ lo lắng, “Người thế nào?”
Liếc mắt nhìn bãi máu dưới đất, ta mím môi, cuối cùng vẫn là quỳ trở lại.
“Không có việc gì.” Linh Trạch mệt mỏi lắc đầu, “Hình như vết thương bị nứt ra, trở về thôi, gọi Đại vu y.”
Ta không biết hắn lại có thương trên người.
Chẳng lẽ là những đạo sĩ Trùng Dương Quan đó làm hắn bị thương? Nhưng bọn họ cũng chỉ là phàm nhân, sao lại có bản lĩnh khiến hắn bị thương thành như vậy?
Nhất thời trong lòng ta dâng lên rất nhiều nghi vấn, không biết lúc nào Cao Giáp đã đỡ Linh Trạch ra ngoài.
Hai người giống như đã hoàn toàn quên mất ta, không nói với ta một câu, cũng không cho ta bất kỳ ánh mắt nào.
Thẳng đến khi Linh Trạch ngồi lên Đế liễn* rời khỏi Xích Phong Cung, ta mới thoát khỏi cứng ngắc giống như hóa đá, chậm rãi đứng dậy, đến gần vết máu màu sậm kia, ngồi xổm dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
(*Xe kéo cho vua.)
Ta chờ cả đêm cũng không chờ thấy ý chỉ ban ta chết của Linh Trạch, ngày hôm sau, lúc ánh mặt trời lại chiếu sáng Long cung Bắc Hải, Cao Giáp lại mang đến khẩu dụ* muốn ta dọn đến Đế Cẩm Cung.
(*口谕 những chỉ thị của bề trên.)
Lúc Cao Giáp dẫn ta tới trước tẩm điện của Linh Trạch, bên trong truyền ra giọng của Tử Vân Anh.
“Ta cũng là vì tốt cho người… để y tới chăm sóc người không phải thật tốt sao? Ta thật sự không hiểu được sao người lại phải như vậy.”
Ta nhìn Cao Giáp, thấy ông ta không nói lời nào cũng không để ta tránh đi, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục đứng ở nơi đó.
“Ta không cần ngươi làm ra lựa chọn thay ta.” Giọng điệu của Linh Trạch có vẻ lãnh đạm, “Ngươi là Tướng quân của Bắc Hải, chỉ cần làm tốt bổn phận của Tướng quân là đủ rồi, những việc khác không cần nhọc lòng.”
Lời này đối với một thần tử mà nói có chút nặng, Tử Vân Anh lập tức không nói thêm gì, trong điện lâm vào an tĩnh.
Ta đang do dự có nên phá vỡ phần lúng túng này hay không, lại nghe