Ngư nô trong Chủ điện đã lui hết, cửa sổ trong điện mở rộng, ánh trăng rọi xuống, dường như vì phủ thêm cho bóng người đứng trước cửa sổ thêm một tầng sáng mờ ảo.
Linh Trạch đã thay mũ miện chuỗi ngọc cùng cổn phục long trọng, trên người khoác một áo choàng trắng tuyết, đứng trước cửa sổ ngửa đầu nhìn bóng trăng trên mái vòm.
“Trăng tối nay thật đẹp, ta đã thật lâu thật lâu, không cẩn thận xem trăng như thế này rồi.” Hắn cảm giác được ta đến, cũng không xoay người.
Ta dừng lại ở nơi cách hắn một trượng, khoanh tay hỏi hắn: “Bệ hạ là có lời muốn nói với ta?”
Bóng người trước cửa yên lặng, đột nhiên ho khan.
Ta đứng tại chỗ cũng không có động tác, mặc hắn cong lưng ho thật lâu.
Ho xong, hắn xoay người, không biết huyết sắc trên mặt là do trên bữa tiệc uống nhiều rượu khiến cho, hay là do trận ho vừa rồi khiến cho, lan thẳng đến đuôi mắt hắn.
“Từ khi trở lại Bắc Hải, ngươi cũng không còn gọi tên của ta.”
Ta nhìn chằm chằm hắn không nói gì, cũng không biết nên nói gì.
Dường như có một bức tường, hoàn toàn ngăn trở ta đối với hắn, những cảm xúc nồng cháy không cách nào tan biến kia.
Thấy ta không đáp, ánh mắt hắn hơi tối xuống.
Trong điện an tĩnh không một tiếng động, chỉ có giọng nói của mình hắn: “Ta hy vọng ngươi ở lại Bắc Hải, ở lại bên cạnh ta… đây là lời ta muốn nói với ngươi.”
Thì ra là thế.
Hắn muốn giữ ta ở lại bên cạnh hắn, khiến ta tiếp tục làm cấm luyến của hắn, bị hắn lừa gạt, bị hắn mê hoặc, rồi sau đó giẫm đạp thật tình của ta, ngay cả một câu xin lỗi cũng không có.
“Nếu như ta muốn đi thì sao?” Ta híp híp mắt, giọng lạnh lẽo.
Hắn giật mình sửng sốt, lông mày buồn rầu nhăn lại, nghiêm túc suy tư.
Bên môi ta nhếch lên nụ cười lạnh, nếu ta cứng rắn muốn đi, nhất định hắn sẽ giống như mười năm trước, phẫn nộ ta không biết điều, lại lấy uy áp khổng lồ làm ta kinh sợ, làm ta không dám nói tiếp.
Hắn là Bắc Hải Vương, một lần bại trận duy nhất trong đời đốt cháy trái tim hắn, ta cùng lắm chỉ là một ánh nến hèn mọn.
hắn muốn dập tắt ta, nhưng còn không phải giơ tay lên là xong? Nói “hy vọng”, kỳ thật căn bản không cho phép ta từ chối.
“Ngao Yến rất thông minh.” Qua thật lâu, Linh Trạch dường nghĩ đã nghĩ thông suốt, mở miệng nói, “Lúc ta không ở Bắc Hải, nó cũng đỡ được mái vòm rất khá.”
Ta nghiêng đầu, không hiểu ý tứ của hắn.
Ánh mắt hắn nhu hòa, đi về phía ta: “Ngươi ta, ta liền đi cùng ngươi.
Có Tử Vân Anh ở bên nâng đỡ, không có ta, Bắc Hải cũng không có chuyện gì.”
“Cùng với ta?”
Ta lặp lại lời hắn, lòng vì lì lợm la liếm* của hắn mà phiền chán vô cùng.
(*死缠烂打 tử triền lạn đả.)
Bên tai chợt vang lên tiếng của A La Tàng: “Ngươi xem, hắn còn đang lừa ngươi, hắn không hề hối hận!”
“Hắn chỉ xem ngươi là thế thân của Giáng Phong, hắn căn bản không yêu ngươi!”
Mỗi khi gã nói ra một câu, lòng ta lại nguội lạnh hơn một phần.
“Bệ hạ, người còn có nhớ rõ mười năm trước lúc ta sắp chết, lời người nói khi khắc Dẫn lôi chú lên người ta không?”
Linh Trạch nghe vậy hai mắt trợn to, dường như bị chấn động cực mạnh.
“Nhớ.” Hắn trả lời ta bằng giọng nói khàn khàn.
Ta bình tĩnh nhìn hắn, trường đao tỏa ra ánh đỏ yêu dị dần dần thành hình ở sau lưng hắn.
“Lúc ngươi khắc Dẫn lôi chú lên người ta, muốn dùng chín cột thiên lôi diệt thần hồn của ta.
Ngươi nói, ta có thể hận ngươi.” Nhớ lại bất lực sợ hãi của hôm đó, hận ý như cát, chậm rãi chất chứa thành một tòa tháp ở trong trái tim ta.
“Đó là..” Linh Trạch ngập ngừng, cuối cùng cũng không nói ra hết lời.
Có lẽ chính hắn cũng biết, này là sự thật không thể cãi, căn bản không thể ngụy biện.
“Ngươi muốn ta ở lại bên cạnh ngươi? Có thể.”
Trong nháy mắt đôi con ngươi của Linh Trạch giống như được sao trời thắp sáng, cả người tựa núi rừng ngày xuân, được gió ấm dịu dàng vuốt ve, trở nên vô cùng lóa mắt.
Khóe môi hắn cong lên, đi về phía ta, cười đến có vài phần ngu đần: “Thật sao?”
“Thật.”
Mũi đao Tê Hà chỉ thẳng vào giữa lưng hắn, bị ánh trăng chiếu rọi, thân đao giống như được phủ lên một tầng sương tuyết, càng lộ vẻ hung thần.
Ta cũng cười với hắn: “Chỉ cần ngươi trả hết nợ ngày ấy liền có thể.”
Tâm niệm chợt động trong nháy mắt, còn chưa dứt lời, ý cười vẫn còn trên mặt Linh Trạch, Tê Hà lại lao nhanh mà tới, không cần tốn quá sức đã xuyên qua cơ thể hắn.
“Phụt” một tiếng, lưỡi đao sắc bén cắt ra da thịt, rõ ràng là tiếng vang cực nhỏ, ở trong đại điện trống vắng lại có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Ngày ấy trong rừng lá khô, Ma long dùng ma khí bao vây ta, mấy lời nói bên tai ta ngày ấy lại hiện lên trong óc.
“Ngày mà mặt trăng tròn nhất, ám chỉ* ta bỏ trong lòng ngươi sẽ ứng nghiệm —— ngươi rồi sẽ giết chết người mình yêu nhất.”
(*暗示 ám kỳ: quá trình tâm lý mà một người hướng dẫn suy nghĩ, cảm xúc hoặc hành vi của người khác.)
Đầu đau muốn nứt, ta ôm chặt lấy đầu, muốn chống lại đau đớn thống khổ nháy mắt quét qua toàn thân.
Ta đang làm gì?
“Ta… làm gì?”
Đầu óc rối loạn, nhưng rất nhanh, oán hận cùng sát ý tàn nhẫn lại nhấn chìm toàn bộ cảm xúc khác, lại khống chế suy nghĩ của ta.
Linh Trạch chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn lưỡi đao màu đỏ xuyên thấu ngực.
Máu tươi chảy ra từ miệng vết thương, nhanh chóng lan rộng ra y sam màu máu.
Dường như hắn vẫn không rõ chuyện gì đã xảy ra, mờ mịt nhìn về phía ta, muốn mở miệng nói chuyện, vừa há miệng lại nôn ra một ngụm máu.
“Hôm nay ngươi không chết, ta liền vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi.”
Ta lạnh lùng nói, thúc giục Tê Hà rút ra khỏi thân thể hắn.
Máu tươi nhỏ giọt xuống đất, đỏ tươi chói mắt.
Hắn nghiêng ngả hai bước, sờ lên máu trên áo, sắc mặt nhanh chóng trở nên thảm đạm.
“A Ức…” Hắn duỗi tay về phía ta, đầu ngón tay run rẩy, trên môi còn dính đầy đỏ tươi.
Ta vẫn không nhúc nhích, mặc hắn gian nan đi đến trước mặt ta, chờ đến khi ngón tay chỉ còn kém hơn một tấc liền có thể chạm đến gò má ta, hóa ra hai thanh Tê Hà giống nhau như đúc, xuyên qua bờ vai hắn, ghim hắn vào một cây cột ở sau lưng.
Sống lưng đụng mạnh vào cột, Linh Trạch lại phun ra một búng máu, có lẽ thương đến phế phủ, xoang mũi đã không cách nào hút vào không khí, chỉ có thể mở miệng thở dốc.
Trọng thương như thế, hắn không còn duy trì được hình người, hóa ra đuôi rồng thô to ở trước mặt ta, quấn quanh thân cột đỏ thẫm giống như rắn, bởi vì đau đớn mà hơi run rẩy.
Máu tươi thong thả chảy xuôi theo đuôi rồng, nhuộm đỏ cả vảy rồng trắng tuyết.
Có thứ gì đó rơi ra từ trong quần áo rách nát của hắn, rơi vào một vũng máu loãng dưới đất.
Ta chuyển mắt qua, phát hiện là một cây trâm bình thường không có gì đặc sắc, thậm chí chạm khắc có chút thô sơ.
Đêm đó dưới lửa đèn rực rỡ*, ta nắm tay Linh Trạch, mua một cây trâm trong tay một phàm nhân, lấy làm “tín vật đính ước” để dỗ hắn.
(*灯火璀璨 hình dung ban đêm ánh đèn sáng tỏ cảnh tượng phồn hoa.)
Ta cho rằng Bắc Hải Vương cao quý nhất định chướng mắt đồ vật tầm thường này, đã sớm ném đi, không nghĩ tới hắn vẫn giữ.
Cây trâm dính phải máu đen, càng hiện rõ vẽ xấu xí.
Lòng ta chết lặng, thân thể không biết sao lại bắt đầu run rẩy một cách không thể khống chế.
“Ta hối hận…” Linh Trạch hơi khép mắt, lời nói vô lực.
Ta cho rằng hắn là hối hận muốn giữ ta ở lại bên canh hắn, cười nhạo siết chặt tay: “Hiện tại ngươi mới hối hận, đã chậm.” Một câu, hàm răng đều đang run.
Ta oán hận cắn chặt răng, banh mặt không nói thêm gì nữa.
Linh Trạch nhấc môi: “Ta hối hận… bảo ngươi hận ta.”
Ta lảo đảo hai bước, trên người ra một tầng mồ hôi lạnh, giống như có một loại sức mạnh đang không ngừng lôi kéo thần kinh ta, muốn chiếm đoạt ý thức ta.
Đột nhiên, ngoài cửa điện vang lên một tiếng quát sợ hãi: “Ngươi...!dừng tay!”
Ta nghiêng đầu nhìn lại, Ngao Yến trừng mắt nhìn ta một cách không dám tin, khuôn mặt non nớt trắng bệch.
Tình cảnh này, rõ ràng, y vừa nhìn liền biết đã xảy ra chuyện gì.
“Ta giết ngươi!” Hai mắt của y dần bị hận ý to lớn nhuộm đỏ, hai tay mở ra, ngưng tụ ra nhũ băng rét lạnh, toàn bộ đâm về phía ta.
Ta lập tức gọi Tê Hà, cản lại tất cả nhũ băng.
Linh Trạch dựa cột trượt xuống dưới đất, hai mắt nhắm chặt, thoạt nhìn đã không còn bao nhiêu sinh cơ.
(* cơ hộ i sốn g.)
Ta hận là Linh Trạch, không phải Thái tử, không có hứng thú giết y.
Trước khi đưa tới thêm nhiều người, vẫn là đi trước thì tốt hơn.
Một chân đạp lên thành cửa nhảy đến giữa không trung, tay ta cầm Tê Hà, tùy nó dẫn về phía mái vòm.
Nhũ băng sau lưng không ngừng bắn tới, đều bị ta hóa giải.
Ngao Yến còn tính thông minh, không có xúc động đuổi theo ta, mà là nhằm về phía Linh Trạch sắp chết.
“Phụ vương! Phụ vương người thế nào?” Giọng y run rẩy, “Người tới, người đâu mau tới!”
Ta dời tầm mắt, Tê Hà bay lên mái vòm, đâm rách tầng trăng hư ảo kia, mang ta đến nơi của A La Tàng.
Trong điện đá âm trầm tối tăm, trừ bỏ dạ minh châu phát ra ánh sáng âm u, không còn cái khác chiếu sáng.
Cùng với tiếng nước nhỏ giọt, tiếng cười điên cuồng của Ma long tràn ngập bên tai.
“Ha ha ha ha ha không nghĩ tới ngươi thật sự có thể giết hắn! Bắc Hải Vương thật là càng sống càng lùi, ngay cả ngươi cũng đánh không lại.” Mặt A La Tàng đầy vẻ vui mừng, khuôn mặt bởi vì ma khí ăn mòn mà càng ngày càng hóp vào, lúc này lại hiện ra màu đỏ do hưng phấn.
Hai tay gã nắm chặt, siết thành quyền: “Trời ban cho ta cơ hội tốt như vậy, đúng là lúc tấn công Bắc Hải.
Ta muốn dẫn ma chúng san bằng Bắc Hải, kéo thi cốt của Linh Trạch ra khỏi biển để mặt trời đun nóng, tan xương nát thịt!”
Gã cắn răng, hận ý thật sâu, ma khí phát ra từ người hắn hấp dẫn đồ vật ở sâu bên trong điện, bọn chúng sột sột soạt soạt, đến từ tứ phía.
Tức thì, trên tường bò đầy quái vật màu da xanh đen, bộ mặt dữ tợn.
Tứ chi của bọn chúng không giống người, thậm chí càng thêm thon dài, bụng to như trống, không có tóc, mở một cái miệng máu thật lớn.
Ma khí sung túc khiến bọn chúng hưng phấn, tứ chi dính ở trên tường một cách quỷ dị, bọn chúng há miệng phát ra tiếng “tê tê”, lộ ra miệng đầy răng nhanh nhọn hoắc hôi thối.
“Ma chủ, phải xử lý Mặc Ức thế nào?” Giọng nữ khàn khàn đánh gãy trận cuồng hoàn còn chưa xảy ra này.
A La Tàng bất mãn nhíu mày, xoay người nhìn về phía góc tối sau lưng.
“Ngươi có đề nghị gì hay?”
Bên kia yên tĩnh, qua một lúc thật lâu, Mặc Tước chậm chạp bước ra từ trong bóng tối, bước chân kéo dài, biểu tình mệt mỏi, dường như chân đeo đá nặng nghìn cân.
“Qua tối nay, khi trăng lặn, y sẽ tỉnh.
Y yêu Long vương sâu vô cùng, nhất định sẽ không cam tâm tình nguyện bỏ qua*,” Hai tay nàng ôm lư hương, đi từng bước một về phía ta.
(*善罢甘休 thiện bãi cam hưu.)
Nàng thấp hơn ta rất nhiều, bởi vậy chỉ cần ta hơi rũ mắt là có thể đối diện với nàng.
“Nhưng giết y thì lại quá tiện nghi cho y.” Trong mắt Mặc Tước lập lòe ánh sáng lạnh lẽo, “Nếu không phải y, Xích chủ đã sớm sống lại, Công chúa Ngọc Lưu cũng sẽ không… không bằng giao y cho ta,