Hình ảnh gương đồng tái hiện lại càng nhiều, quả nhiên ta biết được cũng càng nhiều.
Thì ra ngay từ ban đầu Linh Trạch đã không xem ta như món đồ chơi, chỉ là hắn có bất đắc dĩ của hắn.
Phàm là ta đụng đến chút bóng dáng của Giáng Phong trong quá khứ, biểu hiện ra một chút hiềm nghi, hắn liền sẽ xoay chuyển giữa giết ta hay là giữ ta lại, có vẻ như âm tình bất định* như thế.
(*Tâm tình khó đoán, khó hiểu.)
Lần A La Tàng cùng Công chúa Ngọc Lưu hợp mưu vào cung trộm trứng rồng, ta muốn thừa dịp hỗn loạn chạy trốn, kết quả Tử Vân Anh kịp thời đuổi tới nên không chạy thành, ta cho rằng việc này không có người biết đến, không nghĩ tới nhất cử nhất động của mình đã sớm rơi vào trong mắt của một người khác.
“Y muốn trốn.” Tử Vân Anh mặc giáp vàng, trầm mặc, nói với thanh niên tuấn mỹ ngồi trên giường phía đối diện bằng giọng điệu lạnh lùng.
Ta nhớ được lần đó Linh Trạch bị thương rất nặng, ta bị nhốt vài ngày, cầu Tử Vân Anh nàng mới dẫn ta đi xem hắn.
Kết quả bị kéo lấy làm thành lô đỉnh đến chết đi sống lại không nói, gọi Tử Vân Anh như thế nào đi nữa cũng không thấy tới cứu ta.
Hiện tại xem ra, nàng là cố ý cũng không chừng.
“Ta sẽ không để y đi.” Mặc dù sắc mặt Linh Trạch trắng bệch, nhưng tinh thần còn tốt, nhìn là đã dùng qua vị “linh dược” ta đây rồi.
Hắn mặc một thường phục màu trắng rộng thùng thình, tóc xõa trước ngực, cả người lộ ra vẻ đau bệnh lại xinh đẹp.
“Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu người liền không nên để cho y tồn tại.” Tử Vân Anh nói xong ánh mắt như điện, đổi tầm mắt về phía giường lớn lung tung rối loạn ở tẩm cung bên kia.
Trên giường dĩ nhiên là ta.
Chỉ thấy ta tóc tai rối bù, ngủ không quá an ổn, giống như có cảm ứng, mày nhăn lại, muốn tỉnh dậy từ trong cơn mê.
Tay Linh Trạch cầm một ly trà, lúc Tử Vân Anh nói hắn chỉ rũ mắt nhìn nước trà trong ly, cũng không tiếp lời.
Tử Vân Anh nhịn không được tiến lên một bước, tiếp tục khuyên can: “Người nên giết y…”
Linh Trạch giơ tay đột ngột đánh gãy lời nàng nói, ngay sau đó, ta trên giường mơ mơ màng màng tỉnh lại, miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Đối tượng bị nói xấu tỉnh lại, dĩ nhiên Tử Vân Anh không có khả năng tiếp tục.
Nàng khom lưng với Linh Trạch, giọng nói mang theo chút tiếc nuối.
“Mạt tướng xin được cáo lui.”
Không xem ta cũng không biết, sát ý nàng từng đối với ta thế nhưng lớn như vậy.
Ta còn luôn ngây ngốc cảm thấy nàng rất thích ta.
Linh Trạch gật đầu: “Đi đi.”
Cảnh vừa chuyển, không hề có báo trước, tới chỗ mười năm khúc mắc nặng nhất của ta.
Thời gian đó đã thành tâm ma của ta, khiến ta ngày đêm không được an ổn.
Sau khi A La Tàng đánh cắp trứng rồng, ta bỏ mất cơ hội chạy trốn, lại không cam lòng vẫn luôn bị nhốt ở Long cung, tin vào mê hoặc của Mặc Tước, uống vào kịch độc.
Thân thể ta bên kia dần hỏng mất, thời gian không còn nhiều, Linh Trạch ở trước mặt ta vẫn như lúc thường, kỳ thật đã sớm cùng Tử Vân Anh ồn ào đến không thể cởi bỏ.
“Người chặt đứt sừng của Ngọc Lưu, A La Tàng vẫn không xuất hiện.
Mặc Ức trúng chính là ‘Phệ hồn*’, không thuốc nào có thể chữa, người nên làm quyết định.” Trong gương, nữ võ thần mặt mày lãnh khốc, hai tay chống trên bàn, ta cũng bởi vậy lần đầu tiên biết được tên của thuốc độc năm đó ta trúng.
(*cắn nuốt hồn.)
Linh Trạch không giống như ngày xưa, không còn lảng tránh, mà trực tiếp đối diện với ánh mắt của Tử Vân Anh, giọng nói lạnh lùng: “Đừng ép ta.”
“Linh Trạch, người là Bắc Hải Vương, là tín ngưỡng của muôn vàn Hải tộc, sao người có thể xử trí theo cảm tính hết lần này đến lần khác? Người còn nhớ rõ trách nhiệm làm vua của mình không?” Tử Vân Anh cũng không có thỏa hiệp, lần này dường như nàng đã quyết định chủ ý, bắt buộc Linh Trạch phải tỏ thái độ, “Dù sao y cũng đã hồn phi phách tán, sớm mấy canh giờ thì có sao? Cùng với làm lương thực của GIáng Phong, không bằng để cái chết của y có chút giá trị.
Người tuyệt đối không thể để Giáng Phóng sống lại, người cũng biết.”
Đôi mắt xám trắng của Linh Trạch có một chớp mắt dao động, hai người giằng co thật lâu, sắc mặt đều rất khó xem.
Cuối cùng Linh Trạch tựa ra sau, nhắm mắt, không tiếp tục đối chọi gay gắt với Tử Vân Anh.
“Ta biết.” Giọng hắn khàn khàn.
Trong trí nhớ, Mặc Tước từng nói đoạn thời gian kia Tử Vân Anh cùng Linh Trạch luôn khắc khẩu, ầm ĩ đến thật sự không thoải mái.
Ta tưởng bởi vì là do A La Tàng đánh cắp trứng rồng chậm chạp không có tin tức, không nghĩ tới hai người bọn họ đều là vì ta.
Cười khổ, trong gương Linh Trạch lại xuất hiện trước mặt ta.
Hắn nói: “Ta lừa ngươi.
Ta đã nói ngươi sẽ không có việc gì, ta nói dối.”
Ta nằm ở đó, cố gắng trấn an hắn, nói hắn đã cố hết sức, chính mình sẽ không trách hắn.
“Ngươi có thể hận ta.” Hắn đứng bên giường, yên lặng nhìn chằm chằm vào ta, móng tay tiến vào lòng bàn tay, đỏ tươi một mảnh.
Ta choáng váng lắc đầu, nói mình không hận hắn.
Hắn giơ tay chạm vào hình xăm ở thái dương ta, lặp lại lần nữa: “Ngươi có thể hận ta.”
Khi đó ta chỉ cảm thấy không thể hiểu được hắn, cho tới giờ mới xem như thật sự hiểu được giãy giụa của hắn.
Hắn bảo ta hận hắn, bởi vì hắn thật sự cảm thấy, ta nên hận hắn.
Hắn kéo dài quá lâu, ngoài cửa vang lên tiếng thúc giục của Tử Vân Anh, thật vất vả nói được Linh Trạch, nàng cũng sợ đối phương dọc đường đổi ý.
Giống như trong trí nhớ, hắn dùng xích băng trói chặt ta, lạnh lùng khắc Dẫn lôi chú máu me đầm đìa lên người ta, mặc ta giãy giụa thế nào cũng bất động.
Nhưng khác ở chỗ, lần này ta thấy được nhiều hơn thế.
Ta ngã vào vũng máu, trên mặt nước mắt giàn giụa, sự sống trong mắt dần nhạt đi, Linh Trạch rõ ràng không nhìn thấy gì, trên mặt lại hiện ra vẻ đau xót.
Hắn thu hồi linh lực của mình, như là sợ ở lại bên cạnh ta, lui về sau hai bước, hốt hoảng xoay người rời đi.
Ngoài điện, Tử Vân Anh đỡ Linh Trạch bước chân mềm nhũn, lo lắng hỏi: “Là vết thương cũ tái phát?”
Linh Trạch lắc đầu, đẩy nàng ra trầm mặc tự mình đi ra ngoài.
Tử Vân Anh nhìn theo bóng lưng của hắn, thở dài một hơi.
Ngày hôm sau, Tử Vân Anh tỏ vẻ mình có thể đưa ta tới mặt biển, Linh Trạch không đồng ý, kiên trì muốn đưa ta đoạn đường cuối cùng.
Ta uống một viên Tụ linh đan, còn treo một hơi, nhưng cũng không khác gì người chết.
Khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc, nằm trên giường không nhúc nhích, hô hấp vừa nhẹ vừa nông.
Linh Trạch đi đến bên cạnh ta, dường như không biết nên đối với máu me đầm đìa ta đây như thế nào cho phải.
Khi đó ta đang ở trong Tâm hải phân cao thấp với Giáng Phong, bởi vậy không hề cảm giác được hắn đến.
Hắn đứng lặng bên giường một lúc, cúi người cẩn thận đặt một nụ hôn lên trán ta, mềm nhẹ giống như đang hôn một đám mây, một dòng sông, một đóa hoa sắp tàn.
Hắn bế ta lên, đưa tới mặt biển.
Trong quá trình đó ta tỉnh lại, nói mấy câu cuối cùng với hắn.
Bầu trời đổ mưa, lôi điện quay cuồng trong tầng mây chuẩn bị khởi động, hắn chậm rãi đặt ta lên đá ngầm.
“Tiểu gia hỏa, ta đi đây.”
Hắn vuốt ve khuôn mặt ta, khóe mắt có chút đỏ, mưa theo lông mi hắn đánh vào khuôn mặt ta, trộn lẫn nước mắt của hắn.
Nhìn lại một màn này ta vẫn là đau lòng không thôi, run rẩy chạm vào dung nhan của hắn trong gương, nhưng chỉ có thể chạm tới một mảnh lạnh như băng.
Hắn thật sự không phải muốn giết ta để nhường chỗ cho Giáng Phong.
Ngược lại, hắn chỉ là vì thực hiện trách nhiệm của Bắc Hải Vương, bóp tắt toàn bộ nhân tố nguy hiểm từ trong tã lót.
Không phải hắn không đau lòng, không phải không bi thương, chỉ là những cảm xúc của bản thân đều thấp kém hơn nghĩa vụ của một vị Vua, kém hơn ngàn vạn Hải tộc của Bắc Hải.
Hắn vốn nên giết ta ngay từ đầu, nhưng hắn mềm lòng, để cho ta có thể sống lâu hơn trăm năm.
Hiện tại hắn đã chết, bị ta giết chết.
Cũng sẽ không bao giờ hôn ta một cách dịu dàng, ngây ngốc gọi ta “Ca ca“, hoặc là để cho ta ngồi trên thân rồng của hắn, nói mang ta đi xem thứ tốt.
Còn không bằng… từ lúc bắt đầu liền giết ta.
Ta thống khổ nắm chặt lấy gương đồng kia, đau đớn trong lòng thật sự khó nhịn, đành phải thông qua ném mạnh gương vào trong góc để phát tiết.
Thân gương mặc dù chắc chắn, mặt gương lại không chịu nổi một kích, nháy mắt vỡ đến chia năm xẻ bảy.
Ta ngây người một chớp mắt, bỗng nhiên tỉnh táo lại, vội vàng đứng dậy đi qua, hoảng loạn muốn gắn tấm gương nát tan trở về.
Nhưng gương vỡ dù có gắn lại, mặt ngoài vẫn che kín vết nứt, lòng bàn tay còn bị cạnh gương sắc bén cắt ra mấy đường.
Nhìn mặt gương dính máu, cảm giác vô lực cùng buồn khổ đánh sâu vào trong trái tim ta.
Vô ích, hiện tại có làm thêm gì đi nữa đều là vô ích…
Nắm chặt một mảnh vỡ, ta nằm rạp xuống đất, cực kỳ bi thương, sợ tiếng động dẫn tới chú ý của người khác, chỉ phải cắn vào tay, lấp kín khóc kêu tuyệt vọng của mình.
Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, có chút ánh sáng từ bên ngoài lọt vào.
Bóng người mang theo mùi hương nồng đậm ngồi xổm bên cạnh ta, nhặt lên một viên gì đó từ dưới đất.
“Lần đầu tiên ta nhìn thấy Giao nhân lệ đỏ tươi như vậy…” Mặc Tước nói một cách lãnh đạm, “Ngươi cũng đừng khóc mù.”
Ta buông hàm răng đâm vào máu thịt, miệng một mảnh tanh ngọt.
Ngẩng đầu, ta dùng sức bắt lấy cánh tay nàng: “Từ lúc bắt đầu ngươi liền biết!”
Chân tướng của Dẫn lôi chú, thái độ của Linh Trạch đối với Giáng Phong, nàng đã sớm biết, chỉ là vì nói dối ta làm ta hận Linh Trạch, khiến Giáng Phong ở trong Tâm hải càng có thể dễ dàng mê hoặc ta, lúc này mới đổi trắng thay đen, vặn vẹo sự thật.
Thân thể Mặc Tước đã không còn cảm giác đau, dù sức lực của ta lớn đến mức chỉ cần lại nhẹ nhàng vặn một cái, là có thể tháo cánh tay của nàng xuống, khuôn mặt nàng từ đầu đến cuối không có biểu tình gì, ngay cả mày cũng không nhăn.
Chỉ có trân châu màu đỏ trong tay lăn xuống dưới, lăn đến chỗ bóng tối.
“Ngươi muốn tìm ta tính sổ, cũng chờ sau khi giết được Ma long đi.” Mặc Tước không phản bác, xem như cam chịu.
Ta hung hăng nhìn chằm chằm nàng một lúc, buông tay nàng ra, lảo đảo đứng dậy từ dưới đất.
“Chỉ cần A La Tàng có thể chết, cái khác đều không quan trọng.” Ta rũ mắt nhìn nàng, “Ngươi không quan trọng, ta cũng không quan trọng.”
Ân oán quá khứ không quan trọng, sinh tử cũng không quan trọng.
Mặc Tước nhìn ta một lát, gật gật đầu, tầm mắt rơi xuống tay ta: “Ta băng bó vết thương cho ngươi.”
Ta ngồi trong căn phòng mờ tối, mặc nàng rửa sạch vết thương, bôi thuốc băng bó cho ta, không lại để ý mặt gương vỡ nát ở góc tường, cũng không đi nhặt mấy viên Giao nhân lệ đặc biệt thê diễm giống như máu tươi kia.
Tất cả đều không còn quan trọng.
Tính theo đồng hồ cát, ta đã ở trong phòng tối