Sáng sớm Mặc Diễm liền tới Xích Phong cung xem ta.
Nàng đầu tiên là nhào vào lòng ta khóc một hồi, lại là muốn ta chỉ tay lên trời thề rằng sau này tuyệt đối không được vứt bỏ nàng nữa, cuối cùng lại oán giận với ta Ngao Yến không đúng.
“Hiện tại y cũng không nói chuyện với con, ngay cả ‘nha đầu quê mùa’ cũng không gọi.
Mặc Diễm hút mũi, vành mắt liền ửng đỏ, “Làm gì nha, Tử tướng quân đều nói, cha là bị Ma long gieo ám chỉ mới có thể làm ra chuyện như vậy, cũng không khống chế được bản thân.
Đầu sỏ gây tội là Ma long, cũng không phải cha.”
Bị thương nặng nhất trên người chính là xương sườn, lại là tay.
Xương cốt không khỏi nhanh được, thương gân động cốt phải một trăm ngày, nằm thế nào cũng phải nằm tiếp.
Trên tay ngược lại đã đóng vảy, Cao Giáp lấy ra một bình cao trân châu được chế từ trân châu do trai linh lung sinh ra, nói chỉ cần bôi hàng ngày, liền có thể trừ sẹo sinh da, không để lại sẹo.
Vật trân quý như vậy mà cầm đến cho ta bôi tay, lòng ta cũng có chút bất an, nghĩ tới nghĩ lui, trả một hộp Giao nhân lệ.
Ban đầu Cao Giáp không chịu nhận, nói đây không hợp quy củ.
Ta cũng không phải muốn hối lộ ông ta, cái gì mà quy củ hay không quy củ, liền nói: “Long cung là của Bệ hạ.”
Động tác chống đẩy của ông ta khựng lại: “… Dĩ nhiên.”
“Ta cũng là Bệ hạ.”
Ông ta há to miệng, khó có được lúc ngây ngẩn cả người, con ngươi thẳng đứng màu xám xanh co đến càng mảnh, hiện ra vài phần mờ mịt.
Ta nhét hộp vào trong lòng ông ta, nói câu tổng kết: “Thứ này bỏ vào trong kho của Bệ hạ thì có vấn đề gì? Bệ hạ dùng vỏ lột của hắn làm quần áo cho ta, ta liền không thể dùng Giao nhân lệ của mình làm chuỗi đeo cho hắn chơi sao?”
Câu này hoàn mỹ vô cùng, không hề có sơ hở.
Cả người Cao Giáp không có lông, chỉ có một cái đuôi dài nhỏ cứng giống như cái roi mọc ở sau đầu, lúc này hơi đong đưa, tiết lộ một chút cảm xúc chân thật dưới vẻ ngoài bình tĩnh của ông ta —— đối mặt với sự thật rời khỏi khống chế lại không thể cãi lại, ông ta sinh ra lo âu.
Cuối cùng ông ta vẫn nhận hộp trân châu kia, cung kính khom người với ta một cái, lui xuống.
Không biết về sau chúng có thể lại nhìn thấy ánh mặt trời nữa không, lại là dùng tư thái nào xuất hiện ở trước mặt mọi người.
May mắn trên Giao nhân lệ sẽ không hiện ra tên, bằng không thì để người khác biết một hộp lớn như vậy đều là ta khóc, thật có chút mất mặt.
Quan trọng nhất là cũng không phải một hộp duy nhất, trên Long Hổ Sơn ta còn khóc một hộp a.
Đầy cả hai hộp, không nói Dạ gia, chỉ sợ toàn bộ Giao nhân tộc cũng không khóc nhiều như ta.
“Cha, cha nói có phải y thật quá đáng không!”
Cánh tay bị lay nhè nhẹ, ta lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Ừ, là hơi quá mức.”
Mặc Diễm nắm eo, đôi môi hồng hơi chu lên: “Có gì là đánh một trận không thể giải quyết? Không được liền đánh hai trận, ba trận, đánh đến phục mới thôi, ai thắng nghe người đó! Làm gì suốt ngày xụ mặt âm dương quái khí, khiến người bực bội.”
Ta giật mình, sợ nàng cùng Thái tử đánh ra chuyện, khuyên nàng: “Cũng không phải là chuyện nào cũng có thể dùng đánh để giải quyết, có thể không ra tay vẫn là đừng ra tay, lấy đức thu phục người mới là cao minh nhất.”
Nàng nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhăn lại, có vẻ rối rắm, cũng thật ghét bỏ.
“Đứng ở lập trường của Thái tử, y là nên tức giận, nhưng con là muội muội y, con và y phải…” Ta nhớ tới lời của Tử Vân Anh, lặp lại nguyên dạng, “Y không phải đứa nhỏ không biết nói đạo lý, rồi sẽ tiếp nhận con.”
Ngao Yến thân có khuyết tật, lòng khó tránh khỏi tự ti, vốn lại là Thái tử, được mọi người hứng, chưa bao giờ cúi đầu, bởi vậy mới có thể cao ngạo lại mẫn cảm, thẳng thắn lại lãnh khốc.
Đứa nhỏ này vừa thấy liền không phải sẽ chịu thua trước, Mặc Diễm cứng đối cứng với y, chỉ biết làm cho quan hệ của hai người càng thêm hỏng bét.
“Ai mà thèm y tiếp nhận con.” Mặc Diễm bĩu môi nói, “Con chỉ là không thích y cứ bài xích cha như vậy, cứ như cha là Hải yêu mê hoặc Phụ vương.”
Lòng ta mềm mại, đưa tay xoa xoa đầu nàng, cười nói: “Con phải có quan hệ tốt với y trước, chờ khi quan hệ hai con tốt, con ở trước mặt y nói thay cho ta, y tự nhiên liền không còn chán ghét ta như hiện tại nữa.”
Mặc Diễm dính ta cả buổi, thẳng đến khi Lữ Chi Lương tới, lúc này mới bị ta bất đắc dĩ đuổi đi.
Lữ Chi Lương là tới tạm biệt.
Tính toán thời gian, thật sự là lão cũng phải đi rồi.
“Ta bấm ngón tay tính toán, dự cảm bản thân lập tức liền phải đột phá, quay về Long Hổ Sơn tĩnh tâm bế quan, chờ thiên kiếp.”
Đây là chuyện tốt, tu vi của lão đã không có động tĩnh mấy chục năm, còn không đột phá nữa dương thọ liền phải hết.
Ta thật lòng mừng dùm cho lão: “Như vậy liền chúc ngươi mã đáo thành công, thuận buồm xuôi gió.”
Lữ Chi Lương lắc lắc phất trần, cười sang sang rời đi.
Thương trên người chậm rãi khỏi hẳn, từ tĩnh dưỡng trên giường, đến xuống đất như thường.
Vảy máu trên tay rớt ra, không để lại chút sẹo nào.
Linh Trạch vẫn là dáng vẻ kia, thần hồn ở trong áo giáp, chưa thể trở về thân thể của mình.
Đại vu y nói quá trình này có lẽ sẽ rất chậm, một tháng, hai tháng… hoặc là một năm, hai năm.
Lúc dưỡng thương hắn vẫn luôn làm bạn với ta, thân thể hắn không cần nghỉ ngơi, thường thường ta ngủ một giấc tỉnh lại, hắn vẫn lấy tư thế lúc trước ngồi ở vị trí lúc trước, yên lặng trông ta.
Tuy rằng ngọt ngào, nhưng có khi lòng ta cũng sẽ sinh ra chút đau khổ khó hiểu.
Ta cố gắng làm cảm xúc này nhanh chóng biến mất, không để lại dấu vết, như vậy Linh Trạch liền sẽ không phát hiện, cho rằng ta vẫn luôn rất vui sướng.
“Ngươi xem, thật sự không để lại chút sẹo nào.” Cả người ta rúc vào trong ngực Linh Trạch, duỗi tay cho hắn nhìn.
Trân châu linh lung thật sự là vật tốt, tay của ta bị thương nặng như vậy, gần như còn lại xương.
Bôi cao trân châu hai tháng, thế nhưng lại mọc lên giống như đúc lúc trước, hành động linh hoạt tự nhiên.
Linh Trạch cầm tay ta, thật sự nhìn kỹ.
[Tay của ngươi rất đẹp, nếu để lại sẹo liền đáng tiếc.]
Ta đọc được suy nghĩ của hắn, ngượng ngùng cuộn ngón tay, tai đều có chút phỏng,
“Tay của ta mới không dễ coi, rõ ràng ngươi càng…” Nói đến một nửa, liếc về bàn tay trắng bạc đang nắm tay ta kia, hai chữ “xinh đẹp” bị cứng rắn nuốt xuống, tâm tình ngăn không được trở nên sa sút.
Vỏ bọc kim loại cứng rắn lạnh băng này, như thế nào cũng không thể dùng hai từ “xinh đẹp” để hình dung.
Thân xác chân chính xinh đẹp, bị ta đâm một đao đưa vào trai linh lung, không biết lúc nào mới có thể “mặc” lại.
Linh Trạch cảm thấy cảm xúc ta biến hóa, nắm tay ta, ôm chặt ta vào ngực.
Áo giáp kia quả thật được xưng là cao lớn, ta được ôm như vậy, lại có vẻ vô cùng tinh tế nhỏ xinh.
“Ta sao sẽ ghét bỏ ngươi…”
Ta cắn cắn môi, đáp lại thứ cảm nhận được, cảm xúc thuộc về hắn.
“… Ta mới không sợ lạnh, Dạ giao sao có thể sợ lạnh.”
“Cũng không phải ngươi chưa từng đến Dạ giao tộc, chỗ đó không lạnh sao?”
“Gương Hóa ảnh bị ta ném vỡ rồi, ta còn chưa xem hết… đằng sau là gì?”
“Cái gì?! Ngay cả loại chuyện đó ngươi cũng lưu lại bên trong? Ngươi…”
Bị hắn gián đoạn, nhưng thật ra cũng không còn thương cảm như vậy nữa.
Ngày hôm sau, có lẽ là muốn cho ta được an tâm, Linh Trạch dẫn ta về Đế Cẩm cung.
Đi vào Chủ điện, ta liền bị trai mẹ màu trắng to lớn ở chính giữa kia làm cho kinh ngạc hoảng sợ, này có thể là trai ngọc lớn nhất ta từng được thấy.
Linh Trạch vuốt ve dịu dàng mặt ngoài thô ráp của vỏ trai, giữa hai bên dường như cũng có được ăn ý nào đó không cần diễn tả bằng lời, nháy mắt tiếp theo vỏ trai chậm rãi mở, lộ ra hình người trần trụi bọc bởi tóc đen, vùi vào trong thịt trai, cả người bao bọc bởi dịch nhờn.
Ta quỳ gối bên cạnh người kia không nhúc nhích, hai tay siết chặt vỏ trai bên cạnh, khẩn trương đến ngay cả hô hấp đều là cẩn thận.
Khuôn mặt Linh Trạch bình tĩnh xinh đẹp, không chút tì vết, giống như được điêu khắc từ một khối ngọc thạch, nhìn xuống chút nữa, bộ ngực cơ bắp rắn chắc xuất hiện hai vết sẹo.
Một vết hẹp dài dữ tợn, giống như bị nanh nuốt của dã thú xé rách, còn có một đường chồng trên vết sẹo hẹp dài, là miệng vết thương càng sắc bén bằng phẳng, ta nhận ra, thuộc về Tê Hà.
Hai