Động tĩnh của Linh Trạch kinh động đến ngư nô gác đêm bên ngoài điện, bọn họ nhanh chóng xông vào, vừa thấy bộ dạng của Linh Trạch, một vài trong số đó lại la hét chạy ra ngoài.
“Vết thương cũ của Bệ hạ lại tái phát! Gọi Vu y, mau gọi Vu y!”
Linh Trạch hoàn toàn mất hết uy phong khi bóp cổ ta vừa rồi, suy yếu nằm gục bên đó, nhờ người nâng dậy dìu đến bên giường.
Ta dùng chân trần đạp trên mặt đất, có chút vô thố mà đi theo.
“Bệ hạ làm sao vậy?”
Đồng Tiền đang muốn đi nấu nước, bị ta bắt được, có chút không kiên nhẫn nói: “Đôi mắt bị Ác long làm thương cách một đoạn thời gian lại phải đau một trận, cần được Vu y trấn áp mới có thể tan đi đau đớn.”
Nói xong nó rút tay ra, tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích của ta, bước nhanh ra ngoài điện.
Linh Trạch nằm trên giường, biểu tình không quá an ổn, hai mắt nhắm nghiền, nhưng vẻ đau đớn trên mặt vẫn vô cùng rõ ràng.
Hắn cắn chặt răng, phát ra tiếng gầm từ trong lồng ngực, gáy chống gối ngọc, cố sức ngửa cằm.
“Giáng Phong… Giáng Phong!”
Hắn gào thét khàn cả giọng, gọi tên Giáng Phong một lần lại một lần, dường như hận không thể rút xương bới gân, ăn thịt uống máu.
Rốt cuộc phải hận một người bao nhiêu, mới có thể phát ra tiếng như vậy? Ta nghĩ mà tim đập có chút nhanh.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, ta quay đầu nhìn lại, là Đại vu y trong cung đã đến.
Đại vu y mặc một áo bào màu xanh, tóc đen râu dài, khuôn mặt thon gầy, vây mọc ra mỏng như cánh ve, theo sau là mấy dược đồng*.
(*药童: xưng hô người pha chế dược thời cổ đại.)
Lão vừa tiến đến liền vẫy lui mọi người, nhóm ngư nô đều đi ra ngoài, ta không nhúc nhích, lão nhìn ta, trong mắt hiện ra ba chữ “không chào đón” vô cùng rõ ràng.
Ta không còn cách nào khác, đành phải ôm trứng rồng ở trên giường, cũng ra ngoài theo.
Đứng ngoài điện ước chừng một nén nhang, cửa lớn mở ra, dược đồng cất cao giọng với mọi người: “Bệ hạ đã tỉnh, mau truyền Tử tướng quân.”
Đi thì đi, ở lại thì ở lại.
Ta nhìn xung quanh, chỉ vào mình hỏi: “Ta có thể vào không?”
Dược đồng dừng một chút, lui sang một bên, khom người nói: “Dĩ nhiên.”
Trải qua một phen điều trị của Đại vu y, yêu tướng* của Linh Trạch đã lui, khôi phục lại bình thường, chỉ là còn chưa có tinh thần.
(*Bộ dạng, tướng mạo.)
Hắn nằm trên giường, dường như cảm nhận được có người tiến đến, hơi nghiêng mặt về phía ta bên này.
“Bệ hạ, ngươi có khỏe không?” Ta thấp thỏm không dám tới gần, sợ hắn điên lên vặn gãy cổ ta.
Hắn vươn tay về phía ta, lộ ra nụ cười ôn hòa: “Được.”
“Dọa đến ngươi sao?” Hắn hỏi.
Dọa, sợ tới mức trái tim nhỏ bé của ta lúc này vẫn còn nhảy loạn a.
“Không.”
Linh Trạch kéo tay ta, hôn hôn lòng bàn tay ta.
Đầu ngón tay không thể khống chế mà run một cái, nhịp tim hỗn loạn còn chưa bình thường thoáng chốc loạn hơn rồi.
Linh Trạch dùng vẻ mặt chân thành nói: “Thật xin lỗi, ta không nghĩ tới bản thân sẽ không khống chế được.”
Bắc Hải Vương tự mình nói xin lỗi với ta, ta còn có gì là không thể tha thứ.
Đại vu y thu dọn đồ xong đứng dậy muốn đi, trước khi đi thở dài nói ra lời thành khẩn*, càm ràm hai câu.
(*语重心长 ngữ trọng tâm trường.)
“Vết thương cũ của Bệ hạ chưa lành, vẫn là bớt dùng linh lực mới được.
Nếu thương đến gốc rễ, xong việc bổ sung cũng là uổng công.”
Linh Trạch dựa vào giường, sắc mặt trắng bệch: “Hắc Giao muốn giết ta, chẳng lẽ ta không phản kháng để cho gã giết sao?”
Đại vu y lập tức im lặng, mím môi nhìn chằm chằm Linh Trạch, thẳng đến bên ngoài thông báo Tử Vân Anh đã tới, ông ta mới tức giận quăng tay áo rời đi.
“Đại vu y tức giận…” Giận đến mang cá trên cổ đều tím rồi.
Linh Trạch không để bụng: “Mặc kệ ông ta, lúc nào ông ta cũng tức giận.”
Ta không biết Tử Vân Anh cùng Linh Trạch nói gì đó, bọn họ không để cho ta nghe, Linh Trạch đuổi ta vào tẩm điện muốn ta ngủ trước, ta ngủ một giấc dậy, không thấy Linh Trạch trên giường, ngư nô nói hắn đã đi từ sớm rồi.
Nhìn vết gấp trên giường, tối hôm qua hắn cũng không cùng giường với ta.
Quan hệ của ta với Linh Trạch, thiếu hơn tình nhân một chút, nhiều hơn người xa lạ một chút, không phải bạn, càng không phải người yêu.
Thái độ khi thì ôn nhu khi thì ái muội của Linh Trạch làm ta vô cùng bất an, ta nói không rõ, nhưng cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.
Từ khi bị tiến cống đến Bắc Hải, tiến vào hậu cung của Đế vương, lại đến thực hiện chức trách của Long hậu ấp long tử, mỗi một chuyện đều vượt qua hiểu biết cả đời này của ta.
Kinh hoảng trong lòng vừa mới được san phẳng, ngay sau đó chuyện càng kinh hãi thế tục nối nhau mà đến, khiến cho ta đều sắp không kịp đối phó rồi.
Cho dù ngày mai Linh Trạch nói muốn phong ta làm Hậu, có lẽ ta cũng sẽ không quá kinh ngạc.
Thời gian liền trôi qua thật nhanh ở trong hữu kinh vô hiểm*, trứng rồng Ngao Yến chậm rãi đã có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ.
(*有惊无险: Nhìn như kinh động tâm phách nhưng không có gì nguy hiểm.
Dùng để hình dung tình thế ác liệt nhưng cuối cùng đạt được kết quả mong muốn.)
Bắc Hải Vương vui mừng, ban thưởng cho ta rất nhiều linh dược bảo vật, ngợi khen ta có công ấp long tử.
Những thứ này đừng nói nhìn thấy ở Dạ Giao Tộc, chính là nghe cũng là chưa từng nghe thấy.
San hô ngọc bích cao cả trượng, bột mã não một giọt là có thể liền da cầm máu, còn có trai ngọc tinh xảo số lượng thưa thớt ngàn vàng khó cầu, truyền thuyết nó ngàn năm mới có thể làm ra một viên trân châu, viên trân châu này cho dù đeo hay uống đều có thể khiến người nét mặt tươi sáng*, kéo dài tuổi thọ.
(*容光焕发 dung quang hoán phát.)
Tay ta mơn trớn từng rương bảo vật, mới lạ, tán thưởng lần lượt hiện lên trong lòng, những thứ này tốt thì tốt, nhưng dù sao cũng không phải của ta, một ngày nào đó ta phải rời đi nơi này, đến lúc đó...
Ta nuốt một ngụm nước bọt, đến lúc đó ta liền lấy một ít, làm lộ phí trên đường là được rồi.
Trong biển không có, Bắc Hải rét lạnh quanh năm, càng không có thứ như lửa.
Nhưng Bắc Hải có một loại cá, loại cá này kích thước không lớn, thích hoạt động theo đàn, giữa trán mọc ra một khối u nhỏ, vừa đến đêm sẽ phát ra thứ ánh sáng màu vàng, được gọi là “Huỳnh Ngư*”.
(*荧鱼 cá huỳnh quang, soi sáng.)
Hàng năm Huỳnh Ngư sẽ có một lần di chuyển quy mô lớn, bơi từ Bắc Hải về phía Nam, đến vùng biển ấm áp đẻ trứng sinh sôi nảy nở.
Đây vốn là chuyện riêng của tộc đàn nó, nhưng bởi vì ánh sáng phát ra từ đỉnh đầu của bầy Huỳnh Ngư hàng ngàn hàng vạn con, từng con tụ lại thành một biển sao trải dài, đồ sộ xinh đẹp, làm cho người tán thưởng, đã thành cảnh quan nổi danh của Bắc Hải.
Hàng năm, lúc Huỳnh Ngư bắt đầu di chuyển, địa điểm có thể nhìn thấy cảnh đẹp này ở Bắc Hải đều bị chen đến chật như nêm cối, tốp ba tốp năm Hải tộc sẽ tụ cùng một chỗ, mang theo rượu và thức ăn, ngồi dưới đất, liền trắng đêm dưới ánh sáng được tạo bởi Huỳnh Ngư nói chuyện trời đất, ngủ chung một giường*.
(*抵足而眠 Để túc nhi miên: hình dung tình nghĩa hai bên thâm hậu.)
Ta sống ở biển sâu từ nhỏ, chỗ đó không có Huỳnh Ngư, lại có thật nhiều loại cá khác hình dạng xấu xí quái dị còn có thể phát sáng.
Nhưng chúng nó phát sáng không phải vì làm cho người thưởng thức, cũng không hề đẹp chút nào, đơn giản là vì săn mồi mà thôi.
Cho nên khi Linh Trạch nói muốn dẫn ta đi xem Huỳnh Ngư di chuyển, ta có mê mang trong một chớp mắt, bởi vì ta không thể hiểu được vì sao Linh Trạch muốn dẫn ta đi xem bầy cá dọn nhà, sẽ phát sáng thật ghê gớm sao?
Dường như Linh Trạch cảm thấy nghi hoặc trong giọng nói của ta, ngón tay quét qua chóp mũi ta, cười nói: “Tiểu gia hỏa ngươi thật không tình thú, người khác cầu ta dẫn bọn họ đi ta đều không để ý, hiện tại ta chủ động muốn dẫn ngươi đi ngươi lại không thích.”
“Ta, không phải ta không thích.” Ta lập tức nói.
Linh Trạch nhắm mắt, ngũ quan hoàn mỹ dưới ánh sáng chập chờn của Bắc Hải có một loại thần thánh không thể diễn tả bằng lời, đó là một loại phong thái của bề trên sinh ra đã có sẵn, dù hắn có biểu hiện bình dị lại gần gũi, ranh giới của vương giả cùng bình dân cũng chưa từng có lúc mơ hồ.
Hắn và ta không giống nhau, ta vẫn luôn biết rõ.
Ta cố gắng dựng lên tâm phòng bị*, không cho hắn dễ dàng công phá, cũng là vì bảo vệ mình, không bị thương tổn.
(*心防: gọi tắt của tâm lý đề phòng hoặc ý thức đề phòng.
cũng chính là phòng tuyến tâm lý.)
Ta với hắn chính là tùy tay có thể ném, cũng chỉ như mấy món đồ chơi hiếm lạ, nhưng nếu hắn khiến ta khuynh tâm*… chính là một đời một thế, độc nhất vô nhị.
(*倾心 ái mộ, một lòng.)
Nhưng có đôi khi, tình cảm cũng không phải là thứ chỉ