Hai chúng tôi thi nhau chạy thục mạng, chẳng hiểu sao giữa cái lạnh mười mấy độ của đêm đầu đông mà khắp người lại mướt đầy mồ hôi, mồ hôi thi nhau rơi xuống làm mắt tôi cay xè, tôi cứ thế chạy trong vô thức.Điền Dã tuy to béo nhưng thể lực lại khá tốt, gã chạy nhanh như bay, thoáng chốc chỉ còn nhìn thấy bóng lưng xa xa.Tôi dừng lại thở hổn hển, không nghe thấy tiếng kéo lê chân lẹt xẹt đuổi theo phía sau nữa nên cũng yên tâm hơn hẳn. Lúc này tôi mới chợt nhận ra tôi không biết nhà của gã béo Điền Dã, cầm điện thoại ra xem thì mức sóng bằng 0, tôi thở dài.“Không lẽ phải ngủ cả đêm ngoài bờ hồ này hay sao chứ?”Chợt tôi có một cảm giác kì quái, xung quanh yên lặng như tờ, chẳng có lấy một tiếng côn trùng kêu, một màn sương dày đặc bao vây, tôi đưa tay liên tục dụi mắt.Bỗng một bàn tay gầy gò xương xẩu chạm vào vai tôi, tôi kinh hoàng quay đầu nhìn về phía sau...Đối diện với tôi là một cái đầu nhăn nheo chỉ còn da bọc xương xám xịt, hai hốc mắt hõm sâu với hai con ngươi chỉ một màu trắng dã, chiếc miệng dính một vệt máu tươi đang nhe hàm răng lởm chởm ra, hình như lão ta đang nhai cái gì đó trong miệng lạo xạo. Tôi thất kinh hồn vía, run rẩy lùi về phía sau khi thấy lão ta chìa ra một con nhái đã bị cắn mất đầu, hai chân còn đang giật giật không ngừng. Lão thều thào với âm vực như từ cõi u minh vọng về.“Nhắm một chút không cậu trai trẻ. Món “mỹ nữ khiêu vũ” này ngon lắm!”Trong đầu tôi trống rỗng, tôi dùng hết sức bình sinh hét lên.“Điền Dã, cứu mình với!”Vừa hét tôi vừa vung tay chân loạn xạ vừa lùi về phía sau. Lão già kia thì không ngừng cười khùng khục trong cuống họng, cứ một bước lão lại cắn vào con nhái trên tay một miếng ngon lành.Tôi có thể tưởng tượng được mùi tanh tưởi của loài động vật lưỡng cư kia qua hơi thở hôi thối của lão đang không ngừng phả vào mặt tôi.Tôi vẫn duy trì tình trạng dây dưa này chờ gã béo đến cứu, đột nhiên tôi thấy hẫng chân một cái, phía sau tôi là bờ hồ đầy đá và sỏi mà ngay lúc này tôi mới chợt nhận ra. Tôi biết mình gặp rắc rối rồi, tôi đang trượt chân...cả người rơi thẳng xuống hồ Lam Tịch.Cảm giác khi chạm vào dòng nước lạnh lẽo kia tựa như chạm vào một khối băng vĩnh cửu, lạnh buốt đến tận óc. Kỳ lạ là bên dưới nước lại không tối hẳn mà có một ánh sáng nhờ nhờ, tôi có thể thấy rất nhiều rong rêu mọc từ dưới đáy hồ, chúng như những con rắn mềm mại lượn lờ trong dòng nước như muốn quấn lấy chân tôi. Tôi cố ngoi lên nhưng dòng nước tựa như có một lực vô hình kéo trì tôi xuống đáy, thoát khỏi lão già kỳ quái lại rơi thẳng xuống địa bàn của giao nhân. Có khi nào ngày mai tôi cũng bị biến thành một cái xác không hồn như mấy người dân ở thôn này hay không, tôi vừa nghĩ vừa khóc thầm trong lòng.Dù sao tôi cũng bơi khá giỏi, một chiếc hồ bình thường không có mạch nước ngầm chảy xiết bên dưới sẽ không làm khó được tôi nhưng lần này lại khác, tôi không tự tin lắm vào khả năng của mình khi đối mặt với cái hồ tử thần này.Tôi cố ngoi lên một lần nữa hớp không khí, nhưng có gì đó mắc vào chân tôi nằng nặng.“Là một bộ xương”, xương bàn tay với những khớp lỏng lẻo chìa ra đang vướng vào