“Khi nào chúng ta có thể rời khỏi đây?”Tôi vừa múc một muỗng cháo trắng vừa hỏi Điền Dã. Thật lòng tôi quá nôn nóng rời khỏi nơi này rồi. Những gì tôi trải qua đã vượt quá sức tưởng tượng hạn hẹp của tôi. Cho dù chưa biết sau này trở về thành phố tôi sẽ đối mặt với những gì nhưng bầu không khí quái dị cùng với những con người tâm cơ khó lường khiến tôi lo sợ.Tôi vẫn chưa kể cho Điền Dã nghe đoạn ghi âm kì quái mà vô tình tôi đã thu lại được. Có lẽ khi rời khỏi nơi này sẽ thích hợp để nhắc đến hơn, dù sao chưa biết La Phong với La Vân Trù ai nguy hiểm hơn ai.“Có thể là ngày mốt, sức khỏe của cậu đã khá ổn rồi. Nhưng Yến Sương vẫn còn rất yếu, chưa thể cử động mạnh được.”“Chúng ta không thể chờ Yến Sương được. Cô ấy phải nghỉ ngơi thêm mà, cứ về trước xin phép bên Ban giám hiệu, chắc chắc họ sẽ thông cảm thôi. Hơn nữa còn vụ mất tích của Nhị Hà, đã hơn một tuần rồi. Không biết cậu ta thế nào nữa!”“Ừ, mình biết cậu muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Để mình thu xếp mọi việc xong xuôi đã. Ăn xong đi rồi mình ghé qua thăm Yến Sương một chút, con bé vẫn chưa tỉnh đâu!”“Chuyện của La Phong với nhà họ La đã giải quyết sao rồi. Ông ta có bị giam giữ không?”, tôi đoán là Điền Dã về thôn cũng đã nghe ngóng được không ít chuyện.“Ông ta bị bắt giữ để điều tra rồi. Cái chết của ông nội Yến Sương, La Hiện Từ thì không tìm được bất kỳ chứng cứ gì cả nhưng cái chết của thím Tú Bình thì rõ rành rành, lại còn có bao nhiêu là nhân chứng thì cũng dễ điều tra thôi. Có lẽ là vài năm vì tội ngộ sát!”“Như vậy cũng quá dễ dàng cho ông ta rồi. Nhưng nhà họ La cũng không tốt lành gì cho cam...” nói đến đây thì tôi dừng lại. Ở đây cũng tai vách mạch rừng, không hiểu sao tôi lại thấy sợ La Vân Trù thư sinh nho nhã hơn kẻ võ biền La Phong kia rất nhiều.“Ừ, đi sang thăm Yến Sương đi, cũng trưa rồi đấy!”, Điền Dã cũng tránh nhắc đến La Vân Trù. Chúng tôi đều không biết con người với vỏ bọc hoàn hảo kia sẽ làm gì tiếp theo.Vào ban ngày, bệnh viện cũng không đến nỗi hoang vắng như tôi nghĩ, cũng có nhiều y bác sĩ, bệnh nhân đi qua đi lại liên tục.“Quả đúng là bệnh viện ma, nếu có ai căn dặn trước chắc chắn tôi đã không mò ra khỏi phòng vào tối hôm trước để làm gì!”Chỉ cần rẽ qua hai dãy phòng là đến phòng bệnh của Yến Sương chứ không hề khó tìm như cái mê cung mà tôi đã chạy loanh quanh trong đó cả đêm. Nhìn thấy chúng tôi, mẹ của Yến Sương mỉm cười thân thiện mời vào phòng.“Hai cháu đến thăm Yến Sương à, tốt quá, ngồi đây chơi đi.”“Bọn cháu đi vội quá không kịp mua gì cho Yến Sương cả, áy náy quá! Hôm nay Yến Sương thế nào rồi cô?”Mẹ của Yến Sương xua tay.“Quà cáp làm gì cho bày vẽ ra, qua thăm nó là tốt rồi! Sáng nay Yến