La Vân Trù đột nhiên im lặng. Mất một lúc lâu sau ông ta mới lên tiếng.“Các cậu biết nhiều hơn tôi nghĩ đấy! Bắt đầu nghi ngờ từ lúc nào?”Tôi do dự nhìn Điền Dã, chúng tôi có nên lật bài ngửa với Vân Trù hay không?“Thanh niên trai tráng các cậu lại sợ một ông già tứ tuần như tôi à? Tôi chẳng làm gì các cậu đâu, dù sao Yến Sương cũng nhờ cậu cứu nó, dù tôi có là một kẻ tâm cơ nhưng cũng không đến nỗi vong ân bội nghĩa. Huống chi những việc tôi làm đều chỉ vì bảo vệ đứa con gái duy nhất mà thôi!”Điền Dã lúc này không nhịn được nữa, bèn lên tiếng.“Ông nói ông luôn bảo vệ con gái nhưng tại sao ông lại không ngăn chặn móng vuốt của Hoài Yên, để bà ta hãm hại Yến Sương?”La Vân Trù bỗng nhiên bật cười.“Cậu nói Hoài Yên hại Yến Sương, bằng chứng đâu chứ? Cô ấy là một người phụ nữ dịu dàng, ngay cả một con kiến cũng không làm hại!”Điền Dã tức giận.“Vậy ông không biết Tú Bình cũng do bà ta đầu độc chết sao, bằng chứng là trên người bà ta có mùi hương của Đoạn Trường Mệnh.”“Cậu nói Tú Bình là do Hoài Yên đầu độc, sao có thể? Hung thủ là La Phong, chính hắn ta đã bày ra bữa tiệc chết chóc đó kia mà!”“Tôi lừa ông làm gì. Cái mà mọi người nhìn thấy chỉ là bề nổi thôi, dù sao Yến Sương cũng là con ruột của ông, tôi nghĩ ông nên làm hết sức mình để bảo vệ cô ấy khỏi người mẹ kế nham hiểm như Hoài Yên.”“Tôi không nghĩ Hoài Yên ra tay với con bé, từ nhỏ Yến Sương đã được Hoài Yên yêu thương, chăm bẵm lớn lên, sao cô ấy lại muốn hại nó chứ?”“Những điều ông không nghĩ đến còn nhiều lắm. Nhưng thím Tú Bình vì sao bị hạ độc chết bản thân ông cũng rõ nhất. Chính vì mối quan hệ sai trái giữa ông và thím ấy đúng không?”La Vân Trù bất ngờ thắng gấp, đầu tôi va vào thành ghế phía trước đau điếng. Bản thân tôi cũng ngạc nhiên trước sự việc mà Điền Dã vừa thốt ra.Nói vậy không phải Yến Sương là con gái của Tú Bình với Vân Trù đó chứ, chỉ có như vậy mới khiến cho Hoài Yên căm hận đến mức hạ độc giết người.“Cậu ăn nói bậy bạ gì thế? Tôi làm sao lại có quan hệ gì với Tú Bình được, cô ta là vợ của La Phong.”La Vân Trù đùng đùng tức giận, ông ta không thèm khách sáo nữa mà ngay lập tức đỗ xe giữa chốn đồng không mông quạnh vứt chúng tôi xuống. Vừa mở cửa xe, ông ta vừa gào lên như một con thú bị trúng tên.“Biến đi, tụi mày đừng nghĩ đã cứu con gái tao một lần là có quyền ăn nói hàm hồ. Đừng để tao nhìn thấy tụi mày lảng vảng ở thôn Trúc Tỉnh này nữa!”Nói rồi La Vân Trù phóng xe đi mất.Tôi nhìn Điền Dã, thở hắt ra. Bình thường cậu ta ăn nói cẩn trọng lắm kia mà, sao khi nãy lại bất cẩn đến vậy.“Rốt