Bạch Uyển Đình ngồi trước cửa sổ, những cơn gió lạnh thổi qua mơn man mái tóc dài, đen nhánh của cô, ánh mắt nhìn xa xăm nơi bầu trời mang một màu tối đen.
Những chuyện xảy ra khiến cô càng quyết tâm hơn, Bạch Uyển Đình bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng lộng lẫy, rồi đưa tay sờ nhẹ lên khung cửa sổ lạnh ngắt như một lời chào chính thức được làm quen.
Từ bây giờ cuộc sống của Bạch Uyển Đình là một cuộc sống hoàn toàn khác, cô nhớ đến Triết Vỹ phạm lỗi mà phải chấp hành những nguyên tắc khắt khe đó, bất giác lại rùng mình.
Nhưng có lẽ sâu trong ánh mắt quyết tâm kia đã nói lên tất cả, Bạch Uyển Đình không còn đường lùi nữa, từ ngày mai khi mặt trời ló dạng, cô chính thức là thành viên của tổ chức.
Ánh nắng bên ngoài bắt đầu xuất hiện, chiếu qua khung cửa sổ phủ lên thân hình người con gái mảnh mai đang nằm trên chiếc giường nhung màu trắng tinh khiết, như làn da nõn nà lấp ló sau chiếc áo ngủ.
Bạch Uyển Đình đang vẫn còn say giấc, nhưng trước cửa đã có tiếng bước chân liên tục vang lên.
Triết Vỹ đứng trước cửa phòng của Bạch Uyển Đình, bộ dạng sốt ruột, hai tay nắm vào nhau, chân bước tới bước lui không biết làm thế nào.
Ánh mắt anh nhìn vào phòng Hàn Vũ Hi rồi lại dời sang phòng Bạch Uyển Đình, tiếng bước chân làm Triết Vỹ có chút giật mình, là Hàn Vũ Hi.
Từ cửa phòng bước ra, Hàn Vũ Hi vẫn thế khoác lên mình một bộ vest đen quyền lực, thân hình cao ráo, từng bước chân đều toát lên một thứ gì đó khiến người khác bấc giác kiêng dè.
Giọng nói trầm trầm của anh cất lên: “Kêu anh đưa cô ta đến chỗ tập luyện bao lâu rồi? Sao còn đứng đó?”
Thấy Hàn Vũ Hi bước đến, Triết Vỹ lập tức cúi đầu đáp: “Anh Hàn, Bạch tiểu thư… cô ấy chưa ra khỏi phòng.”
Ánh mắt của Hàn Vũ Hi đặt lên cánh cửa, im lặng như muốn xem xét bên trong vài giây rồi khẽ nhíu mày, giọng nói nghiêm nghị: “Cô ta không ra thì không biết vào tìm sao?”
Nghe Hàn Vũ Hi nói vậy, Triết Vỹ lập tức xua tay: “Không được, không được đâu anh Hàn, như vậy không hay lắm! Nhà chúng ta lần đầu xuất hiện con gái, nên…”
“Có gì mà không hay, đây là nơi để cô ta muốn làm gì thì làm à?” Hàn Vũ Hi bắt đầu cất tiếng nghi hoặc.
Vừa nói dứt câu, Hàn Vũ Hi mang một khí thế trực tiếp mở cửa phòng Bạch Uyển Đình xông vào trong.
Hàn Vũ Hi đảo mắt khắp phòng cuối cùng đặt lên chiếc giường ngủ, đôi chân không chần chừ bước đến chiếc giường, đôi tay mạnh mẽ nắm lấy chiếc chăn trên người Bạch Uyển Đình tung ra, lớn giọng nói: “Cô nghĩ ở đây là đâu mà giờ này còn…”
Giọng nói của Hàn Vũ Hi bắt đầu nhỏ dần rồi mất hút, trước mặt anh là Bạch Uyển Đình trong chiếc áo ngủ mỏng tanh, làn da dưới ánh sáng lộ ra một màu trắng muốt, khuôn mặt Hàn Vũ Hi trở nên cứng đờ, anh quay mặt đi, sẵn tiện lấy tay che mắt Triết Vỹ lại, miệng lẩm bẩm: “Ra ngoài!”
Bạch Uyển Đình bị âm thanh làm cho thức giấc, cô lờ mờ mở mắt, nhìn thấy Hàn Vũ Hi, khuôn mặt xinh đẹp không giấu nổi sự hốt hoảng: “Chú… chú vào đây làm gì?”
Giọng nói của