Căn phòng đóng chặt cửa, đã nửa khuya dù Bạch Uyển Đình còn sức la hét cũng sẽ chẳng có tác dụng gì, người của cô đau nhức không còn chút sức lực nào cả, ánh mắt mờ dần.
Với nụ cười gian xảo, Trần Hâm tiến đến chỗ Bạch Uyển Đình đang yếu ớt, khẽ nói: “Bước được vào đây thì cũng rõ mày muốn dâng hiến cho bọn tao đúng không?” Hắn nhìn Bạch Uyển Đình trên giường với chiếc áo sơ mi mỏng, ánh mắt trở nên dại đi, rồi tiếp tục nói: “Hay mày bị Hàn Vũ Hi chơi phát chán rồi mới đưa mày đến đây?”
Nhìn thấy Trầm Hâm ngày càng đến gần, Bạch Uyển Đình chỉ biết liên tục lắc đầu, giọng nói yếu ớt: “Im miệng, tránh xa tôi ra… tôi… tôi la lên bây giờ đó.”
Bộ dạng sợ hãi của Bạch Uyển Đình đang càng làm cho Trần Hâm thích thú, ánh mắt bắt đầu đờ đẫn, hắn ngồi xuống giường bên cạnh Bạch Uyển Đình nhắm mắt ngửi lấy ngửi để mùi hương trên người cô.
Bạch Uyển Đình sợ hãi tột độ, cô dùng hết sức lực còn lại đưa tay tát vào mặt hắn ta một cú thật mạnh, miệng quát lớn: “Biến đi!”
Cú tát vừa rồi như càng khơi gợi máu điên trong người Trần Hâm lên gấp bội, hắn nở nụ cười đậm hơn, nhanh chóng lao đến nắm lấy một bên chiếc sơ mi của Bạch Uyển Đình, dứt khoát xé xuống làm bốn chiếc cúc áo lần lượt rớt xuống, để lộ chiếc áo lót màu trắng tinh, làn da trắng muốt lộ ra trước mắt Trần Hâm.
Bạch Uyển Đình kinh hãi, cô không kìm được nữa những giọt nước mắt lập tức rơi xuống, cô cố kéo áo để xe đi thân thể của mình, miệng la lớn: “Tránh ra, tránh xa tôi ra…”
Trước mắt cô, Trần Hâm ngày càng mất kiểm soát, hắn lao tới như một con thú săn mồi với giọng cười ghê tởm, nó làm Bạch Uyển Đình bất giác buồn nôn.
“Đùng!” Tiếng cánh cửa bị đạp ra khiến Trần Hâm hốt hoảng, hắn đưa mắt nhìn ra cửa, bóng dáng cao ráo trước mặt làm khuôn mặt Trần Hâm trở nên tái xanh, đôi chân đứng không còn vững nữa mà ngồi khụy xuống đất, miệng lắp bắp không thành tiếng: “Anh Hàn… Anh…”
Hàn Vũ Hi đưa mắt nhìn Bạch Uyển Đình đang mơ màng trên giường với chiếc áo không còn nguyên vẹn, ánh mắt đã vốn lạnh lẽo lập tức trở nên đầy sát khí, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm lao tới đấm thẳng vào mặt Trần Hâm một cú thật mạnh làm hắn ngã nhào ra đất, một dòng máu đỏ tươi tràn ra nơi khóe miệng.
Sắc mặt Trần Hâm run rẩy, hắn chấp tay lại cầu xin: “Anh Hàn… Tha mạng cho em… Anh Hàn.”
Dường như Hàn Vũ Hi không hề để ý đến những lời nói của tên Trần Hâm kia, anh đi đến bên cạnh Bạch Uyển Đình đang mơ màng, mắt không ngừng tuôn ra những giọt nước mắt làm ướt cả đôi má, miệng liên tục gọi: “Ba ơi, ba… đừng bỏ Đình Đình, ở đây Đình Đình sợ… ba…”
Hàn Vũ Hi đưa bàn tay lên trán cô, một luồng hơi nóng tỏa ra, anh vội cởi chiếc áo vest bên ngoài ra, nhẹ nhàng khoác lên người Bạch Uyển Đình, đôi mày khít chặt, khuôn mặt trước giờ luôn điềm tĩnh trước mọi tình huống của Hàn Vũ Hi giờ đây đã biến mất.
Không khó để nhìn thấy sự lo lắng trên sắc mặt