Con đường vắng tanh, cơn gió đông phảng phất từng đợt đưa những áng mây trên trời chốc lát lại che đi ánh trăng sáng màu ngà, những ánh đèn đường chiếu rọi xuống con đường quen thuộc một màu vàng nhạt.
Bạch Uyển Đình ngồi trên ghế phụ của chiếc xe quen thuộc, ánh mắt mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật vẫn như vậy, cây cổ thụ cao ở bên đường vẫn sừng sững, chỉ có cô là thay đổi quá nhiều.
Cô bất giác mỉm cười rồi nhìn sang người đàn ông ngồi cạnh mình, Hàn Vũ Hi đang tập trung lái xe, ánh mắt anh trong veo với đôi đồng tử màu nâu thẫm, chiếc mũi với góc nghiêng thẳng tắp khiến cho khuôn mặt thêm nét mê người, ánh trăng xuyên qua cửa kính chiếu lên khuôn mặt khiến đường nét góc cạnh của người đàn ông hiện lên một cách hoàn hảo.
“Anh biết là anh đẹp trai, nhưng đừng có nhìn anh chằm chằm như vậy chứ.” Hàn Vũ Hi liếc mắt sang Bạch Uyển Đình khẽ cất giọng.
Không nhịn được, Bạch Uyển Đình liền bật cười: “Vì nhìn anh già hơn lúc xưa thôi, chú Hàn.” Nụ cười trên môi dường như chứa chan đầy sự hạnh phúc.
Vừa về đến cổng nhà, Hàn Vũ Hi từ từ tấp xe vào lề, Bạch Uyển Đình từ trên xe nhìn xuống đã thấy bóng dáng ướt nhẹp của Triết Vỹ, anh không ngừng đi đi lại lại trước cổng căn biệt thự rộng lớn.
Vừa thấy Hàn Vũ Hi bước xuống xe, khuôn mặt Triết Vỹ đầy sự lo lắng, tay chân luống cuống bước đến cất giọng: “Anh Hàn, có chuyện rồi!”
Trong ánh mắt của Hàn Vũ Hi vẫn điềm tĩnh như vậy, anh cất giọng: “Chuyện gì, nói thẳng!”
Giọng nói lắp bắp của Triết Vỹ dần cất lên: “Bạch tiểu thư… không tìm thấy cô ấy nữa.”
Đúng lúc này, Bạch Uyển Đình từ trên xe của Hàn Vũ Hi bước xuống, khuôn mặt lo lắng của Triết Vỹ liền chuyển sang trạng thái bất ngờ, anh liền luống cuống chạy đến cạnh Bạch Uyển Đình theo quán tính định nắm lấy tay cô, nhưng rồi anh dường như ý thức được thân phận hiện tại của mình, lập tức lùi lại giữ khoảng cách với cô ngay sau đó.
Triết Vỹ có chút ngại ngùng cất giọng: “Bạch tiểu thư...!cô đi cùng anh Hàn là tốt rồi, tôi xin phép vào trong trước.”
Nói rồi giữa bầu không khí yên lặng, Triết Vỹ xoay lưng bước nhanh vào nhà mất hút theo ánh đèn lấp lánh.
Lúc này Bạch Uyển Đình mới phát hiện hai hàng chân mày của Hàn Vũ Hi đã sớm chau chặt lại từ lúc nào, cô không nhịn được bật cười: “Chú Hàn làm sao vậy?”
Hàn Vũ Hi khẽ đảo mắt qua Bạch Uyển Đình bên cạnh: “Hắn ta muốn về hưu sớm đây mà.”
“Anh còn nói, hôm nay không phải Triết Vỹ cũng liều mạng vì anh sao?” Bạch Uyển Đình cất giọng bênh vực.
Giọng nói của Hàn Vũ Hi lập tức trở nên lạnh lẽo: “Cố chấp, không biết tự lượng sức.”
Chợt nhớ ra chuyện, Bạch Uyển Đình cất giọng tò mò: “Khương Lỗi là ai? Tại sao phải điều tra hắn ta?”
Sắc mặt lạnh lẽo của Hàn Vũ Hi bỗng trở nên một màu xám xịt, anh nhìn vào khuôn mặt của Bạch Uyển Đình, làn da trắng nõn dưới chiếc mũ lưỡi trai làm Hàn Vũ Hi bất giác ngờ ra