Không gian được bao trùm giữa cái nắng ban chiều, làn xe dưới đường bắt đầu đông như mắc cửi, những cơn gió thoang thoảng mang hương thơm của những đóa ngọc lan đang nở thoang thoảng khắp căn phòng.
Nhưng dường như Bạch Uyển Đình không có tâm trạng cảm nhận vẻ đẹp của ánh nắng lung linh này, cô ngồi trên sô pha, đôi mắt vẫn không rời Dương Thần ở đối diện dù chỉ một lúc.
Dương Thần có chút bối rối, anh đưa tay cầm lấy ly nước trên bàn một hơi uống cạn.
Dòng chất lỏng mát lạnh làm Dương Thần dễ chịu hơn đôi chút.
Anh đưa mắt nhìn Bạch Uyển Đình, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt cô, rồi khẽ cất giọng: "Thật ra sau một khoảng làm việc với cậu, tớ nhận ra cậu chưa một lần cầm dao phẫu thuật.
Hơn nữa, tớ cũng từng chứng kiến cậu đánh nhau với hai tên bắt cóc.
Người cậu quan tâm nhất lại là Khương Lỗi, ánh mắt cậu nhìn hắn ta khác hẳn đối với mọi người.
Qua những điều trên cộng lại, cậu đến bệnh viện này có mục đích khác, còn mục tiêu chắc chắn là Khương Lỗi."
Bạch Uyển Đình giữ thái độ bình tĩnh, cô thầm thán phục trong lòng đúng là Dương Thần, lớp trưởng thông minh nhất khối năm đó, mọi suy luận của anh đều khớp với những sơ hở của cô.
Một ý định diệt khẩu loé lên trong đầu Bạch Uyển Đình rồi nhanh chóng bị dập tắt bởi thái độ lo lắng, hợp tác của Dương Thần.
Cô im lặng một chút rồi đáp lời: "Tại sao cậu khẳng định suy luận của cậu là đúng?"
Không mất nhiều thời gian suy nghĩ, Dương Thần cất giọng đáp: "Ngay giây phút tớ thấy cậu trong phòng làm việc của Khương Lỗi, thì tớ đã khẳng định tớ đoán không sai."
Lúc này anh mới dám nhìn thẳng vào đôi mắt không chút sơ hở nào của Bạch Uyển Đình, thái độ của cô giờ đây chính là vờn mèo, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Dương Thần ngẫm nghĩ một lúc rồi ấp úng: "Uyển Đình à, Khương Lỗi không phải người dễ đối phó đâu, cậu mạo hiểm như vậy rất nguy hiểm."
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Uyển Đình bắt đầu thả lỏng được đôi chút, cô nghĩ nếu anh muốn lật mặt cô thì đã đi tìm Khương Lỗi mà trực tiếp thông báo với hắn ta từ lâu rồi, tạm thời vì tình bạn lâu năm kia cô sẽ tin anh, nếu có động tĩnh gì cô sẽ lập tức cho anh đăng xuất khỏi trái đất này cũng chưa muộn.
Bạch Uyển Đình bắt đầu nhẹ nhàng cất giọng: “Tớ sẽ không sao, cậu an tâm, chỉ cần cậu giữ bí mật này giúp tớ.”
Nét mặt của Dương Thần vẫn chưa thoát khỏi nét lo lắng, anh khẽ gật đầu rồi nhìn thẳng vào đôi mắt của Bạch Uyển Đình nói: “Nếu cần giúp đỡ nhất định phải nói với tớ.”
Lúc này Bạch Uyển Đình chợt nhớ đến bộ hồ sơ trong ngăn tủ đó là của bệnh nhân mà ca phẫu thuật đó bất ngờ được Khương Lỗi đảm nhiệm, cô lờ ngờ hỏi Dương Thần: “Cậu có nhớ bệnh nhân mà đáng ra là do cậu phẫu thuật không? Sau đó Khương Lỗi bất ngờ bảo chúng ta đi Sa Hà, còn ông ta thì đảm nhận ca đó, cậu còn nhớ không?”
Không cần ngẫm nghĩ nhiều, chắc chắn là Dương Thần nhớ rất rõ ngày hôm đó, chính vì chuyến đi Sa Hà hôm đó mà xảy ra chuyện, anh lập tức trả lời: “Tớ nhớ, đó là bệnh nhân phẫu thuật gắp sỏi ở thận, tỷ lệ thành công rất cao vì kích thước sỏi của anh ta rất nhỏ, không hiểu sao lại thất bại.”
Nghe vậy, Bạch Uyển Đình liền cất giọng bất ngờ: “Thất bại rồi sao?” Ngẫm nghĩ lại một chút, Bạch Uyển Đình liền nhận ra có gì đó không đúng lắm, trong hồ sơ của cô tìm thấy ở ngăn tủ của phòng Khương Lỗi, nếu cô nhớ không nhầm thì rõ ràng là bệnh nhân phẫu thuật giác mạc.
Dương Thần khẽ gật đầu: “Thất bại rồi, nhưng dường như một khi ông ta đã bước vào phòng phẫu thuật rồi thì tám mươi phần trăm là thất bại, tớ cũng không biết chức trưởng khoa ấy làm sao mà có được.”
Nét mặt của Bạch Uyển Đình có chút trầm tư, mọi chuyện có vẻ phức tạp rồi đây, điểm chung của vụ án ba cô năm đó cũng