Bóng tối bao lấy không gian yên tĩnh, Bạch Uyển Đình từ từ đứng dậy, đôi chân không ngừng run rẩy bước đến bên mộ của mẹ mình.
Dưới chân cô giờ đây là đóa hoa cúc trắng, nhưng dường như bây giờ nó đã nhuốm một màu đỏ tươi, vương vãi ra đất.
Đầu óc Bạch Uyển Đình trống rỗng, cô đưa đôi mắt vô hồn nhìn theo vết máu dài, cứ thế chân bước đi đến bờ hồ.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, Bạch Uyển Đình chỉ thấy được dưới hồ nước là một mảng màu đỏ au, màu của sự chết chóc.
Cô cố giữ lấy sự bình tĩnh, chầm chậm bước xuống.
Giữa vùng máu đỏ là Bạch Thiên, nhưng giờ đây chỉ là một cái xác lạnh lẽo, không thể kiềm chế nữa, Bạch Uyển Đình gào lên trong nức nở.
Tiếng khóc như con tim của cô lúc này vậy, vỡ vụn thành từng mảnh.
Cái lạnh của đầu đông đúng là không làm con người ta dễ chịu, cây tử đinh hương trước căn biệt thự rộng lớn cũng đã sớm rụng những chiếc lá cuối cùng, những khuôn vải trắng được treo ở trước cổng lớn.
Đám tang của Bạch Thiên không có lấy một vòng hoa viếng thăm, trong mắt của mọi người ông là một tên sát nhân man rợ, với cái chết của ông chắc hẳn người ta sẽ nghĩ rằng ông trời có mắt, lấy ai mà lại đi xót thương.
Bạch Uyển Đình quỳ trước di ảnh của ông, đôi mắt sưng đỏ, sắc mặt gầy gò không thể nhận ra cô chỉ là một cô gái vừa tròn tuổi mười tám.
Dáng vẻ vô hồn của cô bỗng bị làm cho giật mình bởi tiếng bước chân phía sau lưng, Bạch Uyển khẽ quay đầu, đặt vào ánh mắt của cô là hình bóng cao ráo, sắc mặt toát lên vẻ nghiêm nghị khiến người khác bất giác không dám đến gần.
Hàn Vũ Hi lặng lẽ đặt một vòng hoa trắng lớn ở cạnh đó, anh không buồn để ý đến Bạch Uyển Đình đang nhìn anh bằng ánh mắt như muốn giết người, Hàn Vũ Hi tiến đến thắp một nén hương cho Bạch Thiên, trong ánh mắt anh dường như vụt qua một chút thương xót rồi nhanh chóng biến mất, anh xoay người cất bước rời khỏi.
“Đứng lại!” Bạch Uyển Đình đứng dậy, có chút loạng choạng do quỳ quá lâu dưới đất, giọng cô mang theo một sự kiên định.
Hàn Vũ Hi dừng bước, anh vẫn không buồn quay người lại.
Giọng Bạch Uyển Đình bắt đầu có chút run lên: “Chú không định giải thích về chuyện này sao? Dù sao ba tôi cũng từng là người thân cận bên cạnh chú… giờ đây ba tôi nằm ở đây cũng phải mang danh là kẻ giết người mà không một lý do.”
Sắc mặt của Hàn Vũ Hi vẫn không có lấy một chút thay đổi, anh xoay người lại, ánh mắt lạnh lẽo đặt lên Bạch Uyển Đình đang mếu máo: “Cô muốn tôi giải thích thế nào đây? Ba cô có giết người hay không thì liên quan gì đến tôi?”
Nghe đến đây, sắc mặt của Bạch Uyển Đình lập tức thay đổi, cô cất giọng tức giận: “Chính là tôi đang nghĩ tên áo đen đêm qua giết ba tôi… liệu có