Những cơn gió chiều khẽ đưa cành tử đinh hương đung đưa trong không gian tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại rơi xuống gốc cây những đóa hoa tím, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu Bạch Uyển Đình mới chịu bước chân ra khỏi căn nhà cũ.
Mặc dù tìm được đáp án mà chính mình suy đoán nhưng trên vẻ mặt của cô dường như vẫn có vẻ không được vui.
Từng suy nghĩ rối rắm cứ đua nhau thắt lại trong đầu của Bạch Uyển Đình, cô không nhớ nhầm, Mạn Sương chính là người xuất hiện trong bức ảnh của ba cô, hai người còn làm động tác thân mật choàng vai nhau nở nụ cười thật hạnh phúc.
Câu hỏi lớn nhất trong lòng của Bạch Uyển Đình bây giờ là Bạch Lâm Quyết liệu có phải con của Mạn Sương hay không, rốt cuộc tại sao anh ta cũng mang họ Bạch? Cô không dám tin những gì mình đang suy đoán trong đầu là đúng, lại càng không mong nó đúng.
Thấy Bạch Uyển Đình có chút thẫn thờ, Triết Vỹ vội cất giọng hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì nghiêm trọng sao?”
Lúc này Bạch Uyển Đình mới kịp hoàn hồn, cô khẽ lắc đầu: “Không sao.” Ngẫm nghĩ một chút cô nói tiếp: “Có lẽ tôi phải gặp lại Mạn Sương lần nữa rồi.”
Căn biệt thự quen thuộc, có tất cả những thứ xa hoa nhưng lại thiếu mất đi một người làm phiền mình, Bạch Uyển Đình cũng cảm thấy chán.
Cô ngồi trên chiếc sô pha trong phòng ngủ, đưa mắt nhìn ra bầu trời xanh mướt kia, đôi tay khẽ xoay xoay chiếc điện thoại di động, chần chừ không biết có nên gọi cho Hàn Vũ Hi hay không, nhưng trong lòng vẫn không mấy yên tĩnh, cô muốn biết hiện giờ anh đang làm gì, có đang nghĩ đến cô hay không.
Bất giác Bạch Uyển Đình nhận ra cô hiện giờ giống như con nít vậy, nên quyết định bỏ điện thoại xuống bàn.
Vừa rời tay, chiếc điện thoại cũng bất ngờ reo chuông lên, Bạch Uyển Đình bất ngờ bị làm cho giật mình, rồi đôi môi xinh đẹp nhanh chóng mỉm cười bởi cái tên hiện lên trên đó là Hàn Vũ Hi.
Cô vội nhấc máy: “A lô.”
Đầu dây bên kia Hàn Vũ Hi cũng nhẹ nhàng đáp lời bằng giọng trầm ấm: “Anh đây.”
Trong lòng Bạch Uyển Đình cũng chợt nhẹ bẵng đi những rối ren lúc này, cô mỉm cười nói: “Có chuyện gì sao?”
Hàn Vũ Hi liền nói: “Cũng không có gì… chỉ là vừa nhìn thấy một khóm hoa cúc trắng, có chút nhớ em.”
Nghe đến đây, đôi môi của Bạch Uyển Đình không ngừng mỉm cười, trong lòng cô như vậy thôi đã cảm thấy ấm áp, cô nói: “Công việc thuận lợi cả chứ?”
Trong điện thoại Hàn Vũ Hi cũng đáp lời: “Công việc đã xong rồi, bây giờ anh còn ở lại làm một việc nữa, chắc chắn em sẽ thích.
Mọi chuyện ở nhà anh đã nghe Triết Vỹ nói lại, đừng bận tâm nhiều, đợi anh về nhất định sẽ mang món quà to cho em.”
Điện thoại vừa cúp máy, tiếng gõ cửa phòng của Bạch Uyển Đình cũng vang lên, nghe qua cách gõ cô cũng biết được bên ngoài là ai, Bạch Uyển Đình nhanh chóng lên tiếng: “Vào đi.”
Từ bên ngoài, Triết Vỹ cũng nhanh chóng mở cửa đi vào, chưa đến nơi đã