Không gian yên tĩnh như để hai người bình tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng sóng vỗ vào bờ từng đợt dồn dập, nếu lắng nghe kỹ sẽ có thể nghe thấy tiếng những bọt nước biển li ti dần vỡ tan rồi biến mất giữa biển cả xanh ngắt.
Vương Lục đưa ánh mắt già nua nhìn về phía bầu trời rộng lớn, thật sự mênh mông thế kia nhưng lại không thể chứa hết nỗi lòng của ông, những vết nhăn nơi khóe mắt dần chồng lên nhau, giọt nước mắt cũng rưng rưng khiến ông phải tháo chiếc kính dày cộm xuống, rồi khẽ cúi đầu lau đi.
Vương Lục nhìn ánh mắt xa xăm của Bạch Uyển Đình rồi khẽ cất giọng: “Cô là một đứa trẻ ngoan, kiên trì đến giờ đúng là không phụ lòng Bạch Thiên.”
Nghe câu nói của Vương Lục, trong lòng Bạch Uyển Đình chợt cảm thấy một chút ấm áp, cảm giác như cô được quay về làm một đứa con ngoan trước kia, cô khẽ đáp lời: “Rốt cuộc, năm đó ba tôi đã phải trải qua những gì?”
Khẽ thở dài một tiếng như để nhớ lại năm xưa đó, Vương Lục bắt đầu cất giọng chậm rãi như một người trưởng bối: “Thời còn trẻ, tôi, Bạch Thiên và Khương Lỗi là ba người anh em sống chết có nhau.
Nhưng thời gian thì không cho chúng tôi cơ hội ở cùng nhau, chuyện sẽ không có gì đến khi Khương Lỗi và Bạch Thiên cùng yêu phải một người con gái.”
Nghe đến đây, lập tức Bạch Uyển Đình liền nhận ra người con gái trong câu nói của Vương Lục là ai, cô liền hỏi: “Là Mạn Sương? Là bà ấy đúng không?”
Vương Lục có chút bất ngờ, ông không ngờ cô lại biết nhiều đến như vậy, rồi Vương Lục khẽ gật đầu nói tiếp: “Mạn Sương lúc ấy nhất quyết từ chối tất cả thành ý của Khương Lỗi, vì bà ấy cho rằng Khương Lỗi luôn là một người ích kỷ, nhưng ngược lại, bà ấy lại đối đáp tình cảm của Bạch Thiên một cách rất chân thành.
Điều đó tưởng chừng như không có gì, nhưng Khương Lỗi lại đứng ra từ mặt Bạch Thiên, đừng nói là tình anh em, ông ta thậm chí còn hận Bạch Thiên tận sâu trong xương tủy, thề rằng mãi mãi không đội trời chung.”
Bạch Uyển Đình khẽ liếc mắt qua Vương Lục cất giọng hỏi: “Ông cũng vì thế mà tránh xa ba của tôi?”
Nghe câu hỏi của Bạch Uyển Đình, Vương Lục khẽ lắc đầu rồi mỉm cười như cười nhạo bản thân mình: “Không phải tôi tránh xa Bạch Thiên, mà chính ông ấy tránh xa tôi.
Sau chuyện đó ông ấy bỏ đi mất biệt, tôi và Khương Lỗi làm ở cùng bệnh viện với nhau, còn Bạch Thiên và Mạn Sương biến mất không chút dấu vết.”
Nói đến đây, giọng nói của Vương Lục có chút nghẹn lại ở cổ họng, ông hít thở một hơi như lấy lại sự bình tĩnh rồi nói tiếp: “Một ngày nọ, tôi không nhớ rõ ràng là mấy giờ, chỉ nhớ bầu trời hôm đó tối đen như mực, bên ngoài mưa tầm tã mãi không dứt, Bạch Thiên người ướt sũng quỳ trước cửa nhà tôi, từ đầu đến cuối không chịu đứng lên, chỉ cầu xin tôi cứu con trai ông ấy.”
Đôi môi của Bạch Uyển Đình đang cắn chặt, sóng mũi cô bắt đầu cay xòe, ánh mắt không kìm được mà ứa ra những giọt nước mắt, chỉ cần chớp mắt một cái có thể dễ dàng rơi xuống, cô cất giọng hỏi Vương Lục: “Là Bạch Lâm Quyết, con trai của ba tôi và Mạn Sương đúng không?”
Vương Lục lập tức gật đầu: “Đúng vậy, con trai Bạch Thiên bị ung thư não, nhưng trường hợp của Bạch Lâm Quyết là trường hợp hiếm gặp, những mạch máu não của anh ta dường như không còn hoạt động nữa, cách duy nhất để cứu sống chỉ có thể là thay bộ não mới, nhưng phải là não mổ sống.”
Những ký ức cũ quay về thời loạn lạc năm đó, Bạch Uyển Đình lắp bắp: “Vậy… ba tôi… có phải…”
Ánh mắt của Vương Lục bắt đầu cũng trở nên đỏ ngầu, ông lắc đầu nói tiếp: “Không phải Bạch Thiên, ông ấy nghe vậy dường như sụp đổ và bỏ cuộc.
Nhưng tôi đã mắc phải một sai lầm, đó là nói cho Khương Lỗi biết được chuyện này.”
Giọt nước mắt yếu đuối của Vương Lục cuối cùng cũng rơi xuống, ông nghẹn ngào nói tiếp: “Khương Lỗi biết được chuyện này, tôi không biết ông ấy đã làm cách nào, ngày hôm sau nhanh chóng ông ta đã tìm được đối tượng có não thích hợp.
Mọi chuyện ông ta suy tính vì cái gì tôi cũng không biết, vì tiền hay vì Mạn Sương, khuya hôm đó