Trong căn phòng, hai con người quấn lấy nhau, môi của Hàn Vũ Hi vẫn không rời đôi môi đỏ ửng của Bạch Uyển Đình, đến gần cửa sổ, Hàn Vũ Hi thuận tay đưa tay kéo chiếc rèm lại, không gian trong căn phòng chợt trở nên thiếu ánh sáng, mọi thứ trở nên mờ ảo, ám muội.
Cánh tay của Hàn Vũ Hi ôm chặt lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Bạch Uyển Đình, tay còn lại bắt đầu không kìm chế được mà di chuyển đến bầu ngực căng tròn sau chiếc áo sơ mi, mạnh tay xoa nắn nó, lập tức khiến cổ họng của Bạch Uyển Đình không kìm được mà khẽ rên lên một tiếng.
Tiếng rên như một chất xúc tác khiến Hàn Vũ Hi trở nên mất lý trí, ngón tay của anh bắt đầu không yên phận mà chuyển động lung tung, dần dần lần đến chiếc khóa áo ngực bên trong của Bạch Uyển Đình, không một tín hiệu báo trước mà trực tiếp cởi nó ra.
Hàn Vũ Hi nhấc bổng Bạch Uyển Đình lên rồi nhẹ nhàng đặt cô nằm lên chiếc giường bằng nhung mềm mại.
Đôi môi anh vẫn ngang ngược xâm chiếm đôi môi đỏ ửng của cô không rời, rồi dần dần hơi thở gấp gáp dần di chuyển xuống vùng cổ, đầu lưỡi ấm nóng, mang theo sự ướt át như một dòng điện chạy dọc theo các dây thần kinh của Bạch Uyển Đình, miệng cô bất giác buông ra tiếng: “Ưm…”
Bàn tay của Hàn Vũ Hi trở nên điên cuồng hơn, anh không chút thương tiếc bứt từng chiếc cúc áo trên chiếc áo sơ mi mỏng của Bạch Uyển Đình, chiếc áo ngực màu đen gợi cảm rơi ra để lộ bầu ngực trắng nõn, căng tròn trước mắt của Hàn Vũ Hi.
Không kìm được, đôi con ngươi màu nâu thẫm, chứa đầy sự ám muội của Hàn Vũ Hi nhìn chằm chằm thân hình hoàn hảo của Bạch Uyển Đình trước mặt không thể rời mắt.
Thực sự anh không thể phủ nhận sự mê người của người con gái dưới thân anh bây giờ, dù chỉ là một tiếng rên nhẹ từ cổ họng, hay một sự run rẩy nhẹ cũng có thể khiến tâm trí anh trở nên điên cuồng, dù có muốn cùng không thể dừng lại được.
Không cho Bạch Uyển Đình có cơ hội phản kháng, đôi môi của Hàn Vũ Hi đã ngậm chặt nhũ hoa, bàn tay mơn trớn sự mềm mại của cơ thể cô, chiếc lưỡi tinh nghịch không chịu để yên, sự ướt át phủ lấy đầu nhũ hoa cứ thế trêu ghẹo.
Cơ thể nhạy cảm của Bạch Uyển Đình liền không chịu được mà uốn éo, chiếc hông nhỏ nhắn tự chuyển động theo cảm giác, đầu óc cô lúc này hoàn toàn trống rỗng, từng ngọn lửa ham muốn đang cháy rạo rực trong người.
Hàn Vũ Hi bắt đầu di chuyển xuống chiếc bụng phẳng lì, trắng nõn, bàn tay không mất một chút sức lực đã thành công cởi được chiếc váy của Bạch Uyển Đình, không thương tiếc vứt xuống đất, làm lộ ra chiếc quần lót màu đen tuyền với họa tiết ren quyến rũ.
Ngón tay của Hàn Vũ Hi không biết thân phận mà trêu đùa nơi giữa hai chân Bạch Uyển Đình, khiến dòng điện ham muốn chạy dọc theo sống lưng của cô, đôi môi sưng đỏ khẽ run rẩy: “Ưm… Vũ Hi… đừng…”
Âm thanh đó như kích thích Hàn Vũ Hi, anh đưa lưỡi lướt nhẹ qua chiếc đùi trắng nõn, đồng thời đưa tay lên miệng của Bạch Uyển Đình, ngón trỏ mâm mê lấy đôi môi mềm mại, rồi tiến vào trong trêu ghẹo chiếc lưỡi ấm nóng của Bạch Uyển Đình, ngón tay Hàn Vũ Hi đưa ra đưa vào đầy dụng ý, như ám chỉ một động tác ám muội nào đó mà có lẽ như hai người đều biết rõ.
Vùng nhạy cảm của cô đã bắt đầu ẩm ướt lộ ra ngoài quần lót, ngọn lửa nóng ran bắt đầu nổi lên trong người của Bạch Uyển Đình, một cảm giác trống rỗng cần được lấp đầy ngay lập tức.
Bàn tay yếu ớt khẽ run rẩy bám víu lấy bờ vai trần vạm vỡ của Hàn Vũ Hi, liêm sỉ dường như không có hiệu lực trong thời điểm này, đôi môi đỏ hồng khẽ cất giọng yếu ớt cầu xin: “Ư… Vũ Hi… cho em…”
Hàn Vũ