Ngồi suốt hơn ba tiếng đồng hồ, lưng của Bạch Uyển Đình cũng bắt đầu có vẻ mỏi, nhưng dường như cô cũng không có ý định rời đi.
Trong không gian vắng lặng, chạm vào tai của Bạch Uyển Đình là giọng của tiếp tân: “Ông Hamada!”
Nghe vậy, ánh mắt của Bạch Uyển Đình lập tức hướng về phía quầy tiếp tân, một hình dáng cao lớn bước ra, có thể dễ dàng đoán được đó là ai, Bạch Uyển Đình nhanh chóng đứng dậy như để tiếp đón vị khách khó tính này.
Ông Hamada bước đến trước mặt Bạch Uyển Đình, khẽ cúi đầu như một thói quen của người Nhật, bắt đầu cất giọng bằng tiếng Anh, nhưng đâu đó vẫn pha lẫn một chút âm hưởng tiếng Nhật: “Cô có phải phu nhân của Hàn Vũ Hi, Bạch Uyển Đình đúng không?”
Trong không gian sang trọng của sảnh khách sạn, Bạch Uyển Đình khẽ gật đầu, đôi môi nhếch lên một nụ cười quyến rũ, làm người đối diện bất giác bị thu hút bởi nét quyền lực đó, cô đáp lại bằng tiếng Anh phát âm rõ theo giọng Mỹ: “Chính là tôi.
”
Nhận ra người con gái xinh đẹp trước mặt cũng không phải dạng vừa, ông Hamada cũng trở nên cảnh giác, ông khẽ ngồi xuống chiếc ghế đối diện Bạch Uyển Đình, chỉnh tề sửa lại chiếc áo vest bên ngoài, khẽ nhếch môi: “Hôm nay tôi có bận chút việc, xin lỗi đã để cô đợi.
”
Chỉ khẽ mỉm cười, không phải là một người vòng vo, Bạch Uyển Đình thẳng thắng cất giọng: “Để không làm mất nhiều thời gian của nhau, tôi xin phép được nói vào trọng tâm của cuộc gặp gỡ hôm nay.
” Cô khẽ ngắt giọng để dò xét ông Hamada, khi xác định không có gì khác thường cô liền nói tiếp: “Có lẽ ông cũng đoán được lý do hôm nay tôi đến đây, chuyện lô hàng của chúng tôi, cũng là người làm ăn, tôi mong ông có thể lấy chúng với giá thỏa thuận ban đầu, chứ không phải giá ép xuống hơn một nửa như bây giờ.
”
Khuôn mặt của ông Hamada dường như cũng đoán trước được những gì Bạch Uyển Đình vừa nói, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Trước đó tôi cũng có nói rõ, nếu đồng ý thì bên cô có thể bán, còn không thì có thể giữ lại, sao có thể gọi là ép giá đây?”
Đôi môi xinh đẹp của Bạch Uyển Đình khẽ cong lên, cô cất giọng, ngữ điệu không nhanh cũng không chậm nhưng đủ để đối phương bất giác bị hoảng sợ: “Tôi nghĩ ông nên suy nghĩ lại những gì ông nói hôm nay… ông nghĩ chồng tôi biết được những bí mật của ông còn tôi thì không sao?”
Nụ cười trên môi của ông Hamada chợt trở nên cứng lại, sắc mặt cũng chuyển thành xám xịt, ông ngớ người cất giọng: “Bí mật gì cơ? Tôi thì có bí mật gì?”
Ánh mắt sắc bén của Bạch Uyển Đình nhìn thẳng vào đôi mắt có chút lung lay của đối phương, làm ông bất giác né tránh, cô lấy từ túi xách ra một tờ giấy, bên trên có chữ kiểm định súng.
Khẽ liếc mắt qua tờ giấy Bạch Uyển Đình vừa đặt lên bàn,