Ánh mặt trời dìu dịu phủ xuống không gian những tia nắng màu vàng nhạt làm không khí trở nên ấm áp hơn so với cái lạnh đầu đông.
Tiếng sóng biển ồ ạt đuổi bắt nhau rì rầm tạo nên cảm giác tươi mát.
Lễ đường được xây dựng cạnh bên bờ biển, với màu chủ đạo là một màu trắng tinh khôi.
Từng đóa hoa tươi chưng khắp lễ đường cũng được đích thân Hàn Vũ Hi lựa chọn một cách kỹ càng.
Chưa đến giờ làm lễ nhưng không gian của lễ cưới thế kỷ này đã bắt đầu chật kín người.
Triết Vỹ hôm nay cũng diện trên người một bộ đồ vest lịch lãm, anh là người đứng ra chào đón khách.
Từ xa xa Triết Vỹ đã nhìn thấy được sắc mặt không được thoải lắm của Hàn Vũ Hi đang tiến lại phía anh.
Hai hàng chân mày của của Hàn Vũ Hi khẽ nhíu lại, cất giọng có chút nôn nóng: “Uyển Đình đâu rồi?”
Nghe thấy câu hỏi của Hàn Vũ Hi lập tức Triết Vỹ cũng đoán được chuyện gì, hiếm khi mới được chứng kiến Hàn Vũ Hi với sắc mặt như bây giờ chứ không phải một vẻ lạnh lẽo mọi khi.
Triết Vỹ mỉm cười đáp: “Anh Hàn à, theo quy định thì đến giờ làm lễ cô dâu mới được xuất hiện, anh đừng nôn nóng quá.”
Dường như không mấy hài lòng, Hàn Vũ Hi định nói gì đó nhưng ngay lập tức bị cắt ngang với giọng nói phía sau lưng: “Ba… ba ba…”
Hàn Vũ Hi xoay người lại nhìn thấy Hàn Hằng nhỏ nhắn trước mặt, trên người cũng diện một bộ đồ vest chập chững đi về phía anh, sắc mặt nhăn nhó lúc nảy lập tức biến mất, khóe môi bất giác cong lên: “Hằng Hằng… đi tìm mẹ với ba có được không.”
Hằng Hằng giơ hai tay lên đòi Hàn Vũ Hi bế, liên tục gật đầu, miệng bập bẹ vài chữ: “Tìm mẹ… ba bế tìm mẹ…”
Nụ cười đắc ý lập tức nở nên khuôn mặt điển trai của Hàn Vũ Hi, anh cúi xuống bế Hàn Hằng đi thẳng đến phòng trang điểm cô dâu gần đó.
Triết Vỹ cũng không buồn ngăn cản anh lại, chỉ biết lắc đầu chịu thua.
Đến trước cửa phòng trang điểm, chuẩn bị mở cửa bước vào thì cánh cửa bất ngờ mở ra.
Bóng dáng Dương Thần bước ra khiến Hàn Vũ Hi có chút bất ngờ, nhưng anh cũng không buồn hỏi lý do, chỉ đưa một ánh mắt sắc đặt lên Dương Thần như một lời cảnh báo trước.
Nhìn thấy Hàn Vũ Hi, Dương Thần cũng dừng bước, anh nhìn sang Hàn Hằng được Hàn Vũ Hi bế trên tay, khóe môi bất giác mỉm cười cất giọng: “Đứa bé giống anh thật, chúc mừng hai người, mong là anh sẽ có thể dùng cả đời để bảo vệ cô ấy.”
Sắc mặt của Hàn Vũ Hi vẫn không hề thay đổi, anh nhẹ nhàng đặt Hàn Hằng trên tay xuống, rồi ngẩng đầu lên nhìn Dương Thần trước mặt bằng ánh mắt sắc nhọn khiến Dương Thần cũng bất giác bị dọa sợ.
Hàn Vũ Hi điềm tĩnh cất giọng: “Nếu anh đến đây chúc phúc thì tôi cảm ơn, nhưng nếu anh đến gặp riêng vợ tôi để chúc phúc thì tôi nghĩ anh không cần chân để về nữa đâu.”
Ngữ điệu của Hàn Vũ Hi không nhanh cũng không chậm, nhưng đủ để khiến Dương Thần bị làm cho hoảng sợ ngày lập tức.
Dương Thần cố bình tĩnh lại cất giọng: “Tôi chỉ đến đây để chúc mừng Uyển Đình, tôi về đây.” Nói rồi, không cần đợi Hàn Vũ Hi đáp lời, Dương Thần nhanh chóng rời đi.
Lúc này Bạch Uyển Đình mới cất giọng: “Hằng Hằng vào đây với mẹ.” Cô nghe thấy cuộc trò chuyện của Hàn Vũ Hi và Dương Thần liền không nhận được mà bật cười.
Hàn Vũ Hi dắt tay Hàn Hằng bước vào phòng, vốn định hỏi Bạch Uyển Đình gì đó nhưng hiện trước mắt anh giờ đây là một cô dâu xinh đẹp trong chiếc váy cưới trắng tinh, đôi mắt long lanh này là vì sao sáng nhất anh từng thấy.
Thấy Hàn Vũ Hi có chút thất thần, Bạch Uyển Đình cất giọng: “Sao đó? Hàn Vũ Hi mà cũng bị Dương Thần chọc cho tức giận đến vậy sao?”
Lúc này Hàn Vũ Hi mới hoàn hồn, anh nhớ đến Dương Thần liền lập