14
Điểm xuất phát mới của Kano Creta
♦
Kano Creta kể tiếp câu chuyện.
Suốt mấy ngày sau đó tôi sống trong cảm giác thân thể mình đã rời ra thành từng mảnh. Khi đi bộ, tôi không cảm thấy chân mình chạm đất. Khi ăn, tôi không cảm thấy mình đang nhai cái gì. Dù ngồi yên tôi cũng có cái cảm giác khủng khiếp là thân thể tôi hoặc đang rơi mãi không ngừng hoặc đang trôi dưới quả bóng bay khổng lồ trong không gian vô tận. Tôi không còn kết nối được những cử động và cảm giác của thân thể tôi. Những cử động và cảm giác của thân thể, chúng cứ vận hành theo ý chúng mà chẳng liên quan gì đến ý chí của tôi, chẳng có trật tự hay phương hướng nào hết. Mà tôi thì chẳng thể nào an định cơn hỗn loạn trầm kha này. Tôi chỉ còn cách đợi ọi cái ổn lại dần khi đến đúng hạn kỳ của nó. Tôi giam mình trong buồng riêng từ sáng đến tối, hầu như chẳng ăn gì, nói thác với gia đình rằng tôi không được khoẻ.
Mấy ngày trôi qua như thế, ba bốn ngày gì đó. Thế rồi hết sức đột ngột, mọi thứ nguôi đi, như thể cơn gió dại ào qua rồi đi mất. Tôi nhìn quanh, rồi xem xét chính mình, và tôi nhận ra mình đã trở thành một con người mới, hoàn toàn khác tôi trước kia. Đây là cái tôi thứ ba của tôi. Cái tôi đầu tiên là cái tôi đã từng bị đày đoạ bởi cái đau vô cùng tận. Cái tôi thứ hai là cái tôi từng sống trong tình trạng vô cảm hoàn toàn không biết đến cái đau. Cái tôi đầu tiên là tôi ở trạng thái nguyên thuỷ, không sao dứt được khỏi cổ cái ách nặng trình trịch của cái đau. Và khi tôi thử dứt bỏ nó - nghĩa là khi tôi thử tự sát mà không được - tôi đã trở thành cái tôi thứ hai: một cái tôi trung gian. Quả thật là cái đau từng hành hạ tôi cho đến lúc đó đã biến mất, nhưng đồng thời mọi cảm giác khác cũng cùng với nó mà thoái lui, mờ nhạt đi. Ý chí muốn sống của tôi, sinh lực của thể xác tôi, khả năng tập trung tư tưởng của tôi, tất cả đều biến mất cùng cái đau. Và khi tôi đã kinh qua chặng quá độ kỳ lạ đó thì sinh ra một cái tôi hoàn toàn mới. Liệu cái tôi này có phải là cái tôi mà tôi cần phải trở thành sau khi trải qua toàn bộ chuyện đó không, tôi không biết. Nhưng tôi có cái cảm giác, dù có thể mù mờ đến đâu đi nữa, rằng ít nhất tôi đang đi đúng hướng.
Kano Creta ngước mắt lên nhìn tôi như muốn nghe xem tôi có ấn tượng thế nào về những gì cô kể. Hai tay cô vẫn đặt trên bàn.
- Vậy là cô muốn nói rằng chính gã đàn ông đó đã cho cô một cái tôi mới, phải không? - tôi nói.
- Có lẽ vậy - Kano Creta gật đầu nói. Khuôn mặt cô vô cảm như đáy một cái ao cạn.
- Được gã đàn ông đó vuốt ve, ôm ấp, nhờ hắn mà được hưởng khoái cảm tình dục ghê gớm đến nhường đó lần đầu tiên trong đời, tôi trải qua một sự thay đổi lớn lao về thể xác. Tại sao điều đó xảy ra, và tại sao chính gã đàn ông đó chứ không phải ai khác làm điều đó xảy ra, tôi không thể hiểu. Nhưng dù thế nào thì thế, sự thực vẫn là kết cuộc tôi thấy mình ở trong một vỏ bọc hoàn toàn mới. Và khi đã vượt qua cơn bấn loạn sâu xa mà ban nãy tôi vừa nói, tôi muốn nhận lấy cái tôi mới này như là "cái tôi đúng hơn", dù chỉ vì một lý do rằng tôi đã thoát được khỏi cơn vô cảm triền miên vốn từng là ngục tù nghẹt thở đối với tôi.
Nhưng dẫu sao cái dư vị khó chịu vẫn còn dai dẳng suốt một thời gian dài như một cái bóng đen. Mỗi khi nhớ lại mười ngón tay hắn đã đút vào trong tôi, mỗi khi nhớ lại cái thứ lùm lùm, nhơn nhớt đã chui ra khỏi (hay là theo tôi cảm thấy đã chui ra khỏi) người tôi, tôi lại thấy bất an khủng khiếp. Trong tôi tràn ngập nỗi căm giận - và thất vọng - mà tôi không thể làm gì được. Tôi muốn xoá sạch chuyện xảy ra ngày hôm đó ra khỏi ký ức, nhưng điều đó tôi không làm được bởi gã đàn ông kia đã mở tung một cái gì đó sâu trong thân thể tôi. Cảm giác mình đã bị bật tung cứ bám riết lấy tôi, khăng khít không rời với ký ức về gã đàn ông đó, cùng với cảm giác rõ ràng mình đã bị ô uế. Đó là một cảm giác thật mâu thuẫn. Ông có hiểu ý tôi không? Sự biến đổi đã xảy ra với tôi kia hiển nhiên là đúng, là chính đáng, nhưng sự biến đổi đó gây ra bởi một cái gì đó cực bẩn thỉu, một cái gì đó sai trái. Sự mâu thuẫn này - sự giằng xé này - cứ giày vò tôi suốt một thời gian rất lâu.
Kano Creta lại nhìn hai bàn tay mình đang đặt trên bàn.
- Sau đó tôi thôi không bán mình nữa. Việc đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa, - khuôn mặt Kano Creta vẫn vô cảm.
- Cô chỉ đơn giản bỏ ngang thế được à? - tôi hỏi.
Cô gật đầu.
- Vâng, thế thôi. Tôi không nói gì với ai, chỉ thôi không bán mình nữa, nhưng chẳng sao cả. Tôi hầu như không ngờ lại dễ dàng đến thế. Tôi cứ nghĩ người ta ít nhất cũng sẽ gọi điện cho tôi, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho cái lúc đó, nhưng đợi mãi không thấy. Họ không nói năng gì với tôi hết. Họ biết địa chỉ của tôi. Họ biết số điện thoại của tôi. Họ có thể đe doạ tôi chứ. Nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
Vậy, ít nhất là ở bề ngoài, tôi đã trở thành một cô gái bình thường. Đến lúc đó tôi đã trả hết cho bố mẹ những gì tôi còn nợ, lại dành dụm được một khoản tiền kha khá. Với số tiền tôi trả, ông anh tôi đã mua một chiếc ô tô mới cáu khác để lại phí thời giờ lái loanh quanh, nhưng anh ấy chẳng bao giờ hình dung nổi tôi đã phải làm gì để trả nợ cho anh ấy.
Tôi cần thời gian làm quen với cái tôi mới của mình. Cái tôi mới này của tôi, nó là loại sinh thể nào? Nó vận hành ra sao? Nó cảm thấy cái gì, cảm thấy thế nào? Từng thứ một như vậy tôi đều phải trải nghiệm, phải ghi nhớ tích luỹ. Ông có hiểu điều tôi nói không? Hầu như tất cả những gì ở trong tôi đều đã chảy hết ra ngoài, đã mất. Giờ đây tôi hoàn toàn mới, nhưng cũng hoàn toàn trống rỗng. Tôi phải xây dựng cái mà tôi gọi là "tôi" này, hay đúng hơn, tự mình làm ra từng cái một trong những cái hình thành nên tôi.
Về danh nghĩa tôi vẫn còn là sinh viên, nhưng tôi không có ý định quay lại trường. Mỗi sáng tôi ra khỏi nhà, đến công viên, ngồi một mình trên băng ghế suốt ngày, chẳng làm gì cả. Hoặc tôi đi lang thang quanh quẩn những lối đi trong công viên. Khi trời mưa tôi đến thư viện, đặt một cuốn sách trên bàn trước mặt, vờ đọc. Đôi khi tôi bỏ suốt một ngày đi xem phim hoặc lái ô tô quanh thành phố theo tuyến vòng cung Yamanote. Tôi cảm thấy mình đang trôi trong một không gian tối om om, đơn độc một mình. Tôi chẳng có ai để xin một lời khuyên. Giá như chị Malta của tôi có đó thì tôi đã có thể chia sẻ mọi điều với chị, nhưng dĩ nhiên lúc đó chị đang ở rất xa, đang lánh mình tu tập trên đảo Malta. Tôi không biết địa chỉ của chị. Tôi không có cách nào liên lạc với chị ấy cả. Cho nên tôi phải tự mình giải quyết những vấn đề đó. Thế nhưng, dù cô đơn, tôi không cảm thấy bất hạnh. Tôi nay đã có thể nắm chặt chính mình. Ít nhất là nay tôi có một cái tôi để nắm chặt lấy.
Cái tôi mới của tôi cảm nhận được cái đau, tuy rằng không đau ghê gớm như trước. Tôi cảm nhận được cái đau, nhưng tôi cũng học được một cách để thoát khỏi cái đau. Nghĩa là tôi nay có thể tách lìa khỏi cái tôi vật chất đang cảm nhận cái đau. Ông có hiểu điều tôi nói không? Tôi nay đã có thể chia mình ra thành một cái tôi vật chất và một cái tôi phi vật chất. Miêu tả thế thì có thể hơi khó hiểu, nhưng một khi đã học được cách đó, ông sẽ thấy không khó chút nào. Mỗi khi cái đau xuất hiện, tôi lại rời khỏi cái tôi vật chất. Cũng như khi có ai đó xuất hiện mà ta không muốn gặp thì ta lẳng lặng bỏ sang phòng bên. Việc ấy rất tự nhiên. Tôi nhận thấy cái đau đã xuất hiện trên thân thể tôi, tôi cảm thấy sự hiện hữu của cái đau, nhưng tôi không ở đó. Tôi đang ở phòng bên. Thế là cái ách