#13
Vừa mở cửa ra tôi đã thấy một cục lông xù màu trắng kêu "Ẳng ẳng" tung tăng chạy đến.
Tôi thậm chí còn không dám tin, hai mắt sáng lên quên luôn cả việc xách vali phụ Minh Thần.
Nhà anh ta thế mà có nuôi chó Samoyed, trùng hợp đúng với loài mà tôi thích đến nỗi hình nền máy tính công ty cũng để.
Vài phút sau, Minh Thần lại đứng tựa người bên kệ, khoanh tay nhìn tôi chơi với chó rồi cắt ngang:
"Ở nhà tôi có ba quy tắc."
Tôi ngoan ngoãn lắng nghe, cái gì đến cũng đến, nhà là của anh ta mà.
"Một, không nói chuyện công việc khi ở nhà.
Hai, không được tự ý sang phòng tôi, đặc biệt lúc nửa đêm."
Biểu cảm trên mặt tôi tỏ ra thái độ dè chừng nhìn anh ta, cái số một thì tôi ước còn không kịp, tôi chỉ sợ nửa đường anh ta lại đổi ý bắt tôi về nhà vẫn làm tăng ca.
Nhưng còn số hai, cái đó phải là tôi nói mới đúng, tôi ăn thịt được anh ta chắc?
Nhìn nét mặt khó hiểu của tôi, anh ta lảng tránh ánh mắt qua hướng khác.
"Tôi sợ em làm ồn mất giấc ngủ..."
Hừ, ai rảnh.
"Thế còn số ba là gì ạ?"
"Cuối cùng, không được về muộn mà không báo trước.
Nếu về khuya phải có sự đồng ý của tôi."
???
Cái này là phụ huynh đang kèm cặp con em dưới mười tám à? Tôi có phải con nít cấp ba đâu, anh ta cũng đâu phải là mẹ tôi?
Nhưng thôi kệ đi, đành nào tôi đi làm xong cũng chỉ về nhà.
Anh ta sống phần anh ta, tôi sống phần tôi, ngược lại có khi anh ta mới về muộn hơn cả tôi nữa.
Tôi lại đưa sự chú ý của mình về lại