Tại thành phố Hạ
Liêu Thanh Dạ vẫn còn chưa tỉnh ngủ, cô mắt nhắm mắt mở với lấy điện thoại đang rung ở đầu giường.Lờ mờ nhìn màn hình điện thoại chỉ mới 7 giờ tối hơn, vì mệt quá cô chỉ vừa mới chợp mắt được hơn 30 phút.Tối qua cô đã thức cả nguyên đêm cho đến tận bây giờ , muốn tranh thủ viết cho xong bản thảo để kịp nộp lên cho nhà xuất bản.
Lại nhìn tên người gọi đến Liêu Miu, mục đích nha đầu này gọi đến tin chắc là chẳng có gì tốt đẹp.Liêu Thanh Dạ thở dài, nhưng sau cùng vẫn là ấn vào nút bắt máy.
Alo, Thanh Dạ chị mau giúp em đi.
Nếu như lần này chị không chịu giúp em, thì em thật sự sẽ chẳng còn gì nữa .
Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia một giọng nữ có phần nóng vội nhanh chóng truyền đến.
Alo,alo....!Liêu Thanh Dạ chị có đó không ?
Chị có nghe em nói không ?
Xin chị đó, chỉ có chị mới có thể giúp được em lần thôi.Nếu như chị không giúp em thì em nhất định sẽ bị người ta đuổi ra khỏi cửa.
Còn Thành Vĩ, cái tên khốn đó em phải giết ch.ết anh ta.
Thấy điện thoại đã được kết nối nhưng đầu dây bên kia lại không ai trả lời,Miu Tử sốt ruột.
Liêu Thanh Dạ còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe một tràn này, cô thật sự là đau đầu nhức óc với cô em gái cùng cha lại cùng một mẹ này.
Liêu Miu Tử, nếu em còn nói nữa chị ngay lập tức sẽ tắt máy
Không,em sẽ không nói nữa.
Chị, chị mau giúp em đi.
Miu Tử cũng nghe ra được là Liêu Thanh Dạ đang không vui.Cô cũng biết mình gọi làm phiền giờ này quả thật là không đúng.Nhưng ngoài Liêu Thanh Dạ ra cô cũng không nghĩ ra nên nhờ ai giúp đỡ ,huống hồ Liêu Thanh Dạ lại còn là chị ruột của cô, như vậy cũng dễ dàng hơn.
Nói vào vấn đề chính,em là muốn chị giúp gì
Liêu Thanh Dạ trước giờ không thích dài dòng, hơn nữa cô rất hiểu tính của Liêu Miu Tử.Nếu như không nói vậy, e rằng 30 phút nữa cô vẫn chưa biết rốt cuộc Liêu Miu Tử muốn nói gì.
Chị à, Thành Vĩ anh ấy sắp đi nước ngoài rồi.
Liêu Miu Tử sao khi biết được tin tức nào cũng vô cùng tức giận, vì vậy cô mới vội vàng đến vậy.
Vì một người đàn ông mà giờ này em lại gọi làm loạn lên với chị .
Liêu Thanh Dạ cũng nghe ra được tâm trạng của Miu Tử không tốt.Nhưng chuyện yêu đương của nam nữ cô quả thật không hề có chút hứng thú.Hơn nữa cô cũng không lấy làm lạ gì với tin này,Thành Vĩ cái tên đó ngay từ đầu cô đã biết hắn chính là một tên sở khanh.Chỉ có điều em gái cô lại quá mù quáng với đoạn tình cảm này, cô thật sự cũng không còn cách nào khác.
Không phải, anh ấy đi chuyến bay muộn tối nay.Hơn nữa còn lén lút cùng con trà xanh chết tiệt Linh Hoa kia,muốn bỏ trốn khỏi đây.
Em chỉ là tình cờ mới biết được .Miu Tử vừa đau lòng lại vừa tức giận, người đàn ông cô nhất mực chung tình lại cứ như vậy mà định bỏ rơi cô.
Em muốn chị đến đó ngăn cản hai người bọn họ ? Liêu Thanh Dạ không nghe ra được ý của Miu Tử, nên hỏi.
Không , chuyện hai người bọn họ em sẽ đích thân đến đó để chừng trị đôi cẩu nam nữ này.Em không muốn bọn họ có thể rời khỏi đây một cách dễ dàng như vậy được.Em muốn mình sẽ là người đá anh ta trước, em không muốn mình trở thành kẻ bị bỏ rơi một cách oan uổng như vậy ,trong khi em chẳng làm gì sai.Nhất định em phải cho anh ta nếm đủ mùi vị của sự đau khổ Miu Tử đã hạ quyết tâm rồi, cô nhất định phải cho Thành Vĩ và Linh Hoa sống không bằng chết, có như vậy cô mới cảm thấy vừa lòng hả dạ.
Miu Tử, nếu em đã hạ quyết tâm như vậy rồi thì chị cũng không cần thiết phải an ủi.
Chỉ có điều với tâm trạng này một mình em đến đó có ổn không.
Liêu Thanh Dạ có chút lo lắng.
Chị yên tâm, nếu là đấu khẩu thì em chấp hết cả họ nhà anh ta.
Còn nếu là đấu võ, chị nghĩ đai đen của em chỉ là để cho vui ? Liêu Miu Tử vô cùng tự tin, cô nếu không làm cho cái mặt của Thành Vĩ anh ta ra cái đầu heo thì cô từ đây xin đổi họ.
Liêu Thanh Dạ chút nữa thì quên mất, sao cô có thể quên Miu Tử đã có cả Đai đen Nhất Đẳng thì Thành Vĩ anh ta vốn không thể nào là đối thủ của Miu Tử.
Với khả năng của Miu Tử e rằng hôm nay Thành Vĩ anh ta sẽ lành ít dữ nhiều.
Liêu Thanh Dạ cảm thấy kết quả như vậy cũng tốt,dù sao cái người tên Thành Vĩ này cô căn bản cũng không muốn anh ta qua lại với Miu Tử.
Chị, chút nữa thì em