Mộ Trác Khải cao ngạo đứng đó , nhìn thấy Liêu Thanh Dạ đang ra sức vùng vẫy cho đến lúc kiệt sức.
Muốn bỏ trốn, chẳng phải lúc nãy rất mạnh miệng
Trước giờ Mộ Trác Khải chưa từng ra tay với phụ nữ, nhưng hôm nay vì để dạy cho cô gái không biết trời cao đất dày này một bài học, mà quyết định đặc biệt ngoại lệ, phá bỏ nguyên tắc của mình một lần.Sau đó ra hiệu cho hai người áo đen đang đứng im như hai cây cột lớn , để họ buông cô ra, sau đó lùi về sau.
Lập tức chỉ nghe một tiếng Bịch nặng nề, Liêu Thanh Dạ cứ như vậy, trong vô cùng thê thảm mà đang nằm sấp ở trước mặt Mộ Trác Khải.
"Thế nào, muốn dùng cách này để xin lỗi tôi sao ?
Thật ngại quá, tôi không nhận
Mộ Trác Khải nhìn thấy Liêu Thanh Dạ đang chật vật dưới đất, lại không có ý định buông tha.Dù sao bữa tiệc hôm nay anh cũng không có hứng thú,xem như cô gái này hôm nay sẽ là trò vui cho anh,cũng không tệ.
Anh muốn gì ?
Liêu Thanh Dạ nhận ra được sự châm chọc, cô khó khăn đứng lên, nghiến răng nghiến lợi liếc nhìn Mộ Trác Khải một cái.Chỉ hận ánh mắt không thể lập tức biến thành dao, sau đó sẽ băm người đàn ông này ra thành trăm nghìn mảnh.
Ha, muốn gì ?
Nếu tôi muốn, sẽ tới lượt cô ? Mộ Trác Khải chế giễu.
Đồ khốn nạn,đồ thần kinh, đồ biến th.ái....!Liêu Thanh Dạ bị sĩ nhục, nhưng không làm gì được chỉ có thể mắng chửi Mộ Trác Khải trong lòng.Cô thầm nguyền rủa anh ta cả đời cô độc, không được sống yên ổn.
" Nếu như anh đã nói vậy, vậy xem ra ở đây cũng không có việc của tôi, tôi đi đây .
Liêu Thanh Dạ định cứ vậy mà rời đi, lại không nhìn thấy sự đắc ý trên khuôn mặt tuấn mỹ của Mộ Trác Khải.
Những người áo đen kia tất cả đều to lớn, gương mặt cũng hung hăng,bặm trợn như tu la.Từ khi nào đã tạo thành một vòng tròn bảo vệ, sừng sững đứng sau lưng không để cô có thể tìm thấy bất kỳ kẻ hở nào.Liêu Thanh Dạ biết lần này mình không thể dễ dàng rời đi như vậy ,chỉ đành hết cách mà quay lại.
Trong lòng đã kiềm nén đến phát rung, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh mà đứng trước mặt Mộ Trác Khải.
Anh rốt cuộc muốn làm cái quái gì ?
Chẳng phải cô cũng nghĩ tôi là loại người kia, vậy thì tối nay tôi cho cô thử Mộ Trác Khải không hiểu sao mình lại thốt lên câu này.Mặc dù chỉ là muốn đùa giỡn một chút, nhưng lời ra khỏi miệng lại có chút kỳ quái.
Không được, tôi không có hứng thú Liêu Thanh Dạ lập tức từ chối, với anh ta trừ khi cô chết.
Cô nghĩ mình có quyền để nói không ? Mộ Trác Khải ngay lập tức cho cô một câu hỏi, nhưng lại nghe ra được sự uy hiếp.
Liêu Thanh Dạ tức đến mức muốn giết người, có cách nào khiến cô có thể giết ch.ết anh ta ngay lập tức được không.Hoặc là biến anh ta thành một con kiến thì thế nào ? Cô sẽ không thương tiếc mà giẫm đạp anh ta cho đến chết.
Haha,xem ra cũng biết sợ.
Vậy đi ,tối nay đi phía sau phục vụ cho tôi, nếu tôi hài lòng thì sẽ tha cho cô đi.Còn nếu như cô dám giở trò hoặc muốn bỏ trốn ,vậy thì hậu quả đừng trách tôi.
Mộ Trác Khải vì để cứu vớt lời nói vừa rồi của mình, vậy nên chỉ để lại một câu xanh rờn, hoàn toàn không cho Liêu Thanh Dạ có bất kỳ cơ hội lựa chọn nào, cũng như dập tắt mọi ý nghĩ muốn bỏ trốn của cô.
Mà ở từ xa Bình Tây và tên quản lý của Lạc Hoắc mấy lần cũng muốn qua để giúp đỡ Liêu Thanh Dạ .Nhưng lại nhận ra người lần này cô đắc tội chính là đại thiếu gia nhà họ Mộ, vì vậy họ không dám làm liều lấy tính mạng của mình và Lạc Hoắc ra đánh cược.Bình Tây thật sự rất muốn lén gọi điện thông báo việc này cho Liêu Miu Tử biết, nhưng lại sợ cô ấy sau khi biết chị mình bị ức hiếp sẽ ngay lập tức chạy đến đây làm loạn.Vậy thì không những chuyện giả mạo bị bại lộ, mà với tính khí của Liêu Miu Tử sợ rằng mọi chuyện sẽ càng thêm tệ hơn.Vì vậy quyết định cuối cùng ,vẫn là để một mình Liêu Thanh Dạ gánh chịu .
...
Không có gì ngạc nhiên, tôi nay Liêu Thanh Dạ chính là người sai vặt để Mộ Trác Khải hành hạ.
Dù là những chuyện nhỏ nhặt nhất như kéo ghế cho mình, lấy khăn lau tay, gót rượu....!đều bắt Liêu Thanh Dạ phải làm.
Mấy lần Liêu Thanh Dạ muốn giở trò cho Mộ Trác Khải một bài học, nhưng Mộ Trác Khải sao có thể dễ dàng để cô qua mặt.Vậy nên mọi thủ đoạn của cô đều bị anh bắt bài, trả đũa không thương tiếc.
Sau