Liêu Thanh Dạ tưởng như mình đã hoàn toàn bị mọi người quên đi, đứng qua một bên trong khi tay vẫn bị giữ chéo ra phía sau.
Nhìn thấy Mộ Trác Khải đã đứng lên chuẩn bị rời đi, mặc dù muốn mở miệng ra để cầu xin anh hãy giúp mình, nhưng sau cùng vẫn là bị khí thế lạnh lùng của anh dọa sợ.
Lúc này Liêu Thanh Dạ lại nghe thấy những lời của Mộ Trác Khải, từ suy nghĩ tuyệt vọng đã bắt đầu trở nên kích động không thôi.
Đứng đó làm gì ? Còn không mau đi
Mộ Trác Khải hơi quay đầu nhìn Liêu Thanh Dạ nói, ánh mắt lại như hai mũi tên nhọn mà chĩa thẳng về phía người cảnh sát đang giữ lấy tay cô.
Người cảnh sát đó bị Mộ Trác Khải nhìn đến mức tưởng như mình đã lủng thêm mấy cái lỗ trên người , lập tức rùng mình, vội vàng thả tay Liêu Thanh Dạ ra .Sau đó cũng vội vàng bỏ trốn,trong tích tắc bóng dáng anh ta cứ vậy đã không còn thấy đâu.
Là tôi ? Liêu Thanh Dạ muốn chắc chắn rằng mình không nghe nhầm nên hỏi ngược lại.
Nếu cô nghĩ một mình mình có thể thoát khỏi đây, vậy thì không cần đi theo
Mộ Trác Khải nhíu mày, tại sao mỗi lần nói chuyện với cái người này anh điều cảm thấy đau đầu một cách kỳ lạ.
Đi...!phải đi chứ
Liêu Thanh Dạ sau khi xác nhận đích thực người anh ta nói đến là mình thì vui đến không thể tả.Vừa được thả ra đã vội chạy đến bên cạnh Mộ Trác Khải, cười đến híp cả mắt.Một tay không quên cầm túi bánh bao nhỏ,tay còn lại thì nắm lấy bàn tay Mộ Trác Khải một cách vô cùng cẩn thận, đơn giản chỉ là để thể hiện lòng biết ơn.
Tránh ra
Mộ Trác Khải bị hành động bất ngờ này lại không hề rút tay về,anh hiện tại đang bận.
Bận ngắm nhìn nụ cười của Liêu Thanh Dạ, đến mức quên đi cả thói quen của bản thân.
Đến khi tỉnh táo lại thì đã không còn kịp nữa rồi,tay cũng bị người ta nắm lấy, vội vàng rút tay ra một cách dứt khoát.
Mộ Trác Khải xòe bàn tay đang rung rung vì tức giận ra trước mặt, mắt lại tối đen liếc nhìn Liêu Thanh Dạ.
" Khăn
Sao ạ? Liêu Thanh Dạ ngây thơ không hiểu người đàn ông này cần khăn để làm gì.
Tìm khăn cho tôi Mộ Trác Khải nghiến răng nói.
Được....!được...!Nhìn thấy thái độ này của Mộ Trác Khải, Liêu Thanh Dạ cũng cảm thấy có gì đó không đúng.Nhưng đó là gì Liêu Thanh Dạ cũng không có thời gian để suy nghĩ, vội chạy đi tìm một chiếc khăn tay còn mới từ trong hộp đưa cho anh.
Mộ Trác Khải không nói gì chỉ nhận lấy chiếc khăn tay kia sau đó thì lau sạch bàn tay vừa bị Liêu Thanh Dạ nắm lấy.
Anh.....
Liêu Thanh Dạ xuýt nữa thì hộc máu tươi, người đàn ông này là có ý gì ?
Lại có cần phải sạch sẽ đến mức xem thường người khác đến vậy không?
Tay cô thì sao chứ?
Có thể truyền bệnh cho anh ta à?
Liêu Thanh Dạ càng nghĩ càng cảm thấy người đàn ông này quá sạch sẽ.
Ukm, là quá kỹ tính đi, nhìn anh ta cách xa mình hai mét cô cũng không lấy làm lạ.Nhưng mà những hành động này của anh ta, Liêu Thanh Dạ lập tức nghĩ ngay đến một người mà mình gặp ở buổi tiệc hôm trước.