Nếu mà còn nhìn nữa, mắt thật sự cũng sẽ nhảy ra ngoài
Không biết từ khi nào Mộ Trác Khải đã xuất hiện ở phía sau lưng.Nhìn thấy Liêu Thanh Dạ cứ đứng ngay ra đó, lại còn lẩm bẩm như đang bị nhập thì bắt đầu dùng lời châm chọc.
Giọng nói khó nghe lập tức quanh quẩn bên trong màng nhĩ, làm cho Liêu Thanh Dạ không thể không quay đầu, liếc thấy là người đàn ông đó thì tỏ ra rất không vui,nói.
Anh mà nói ra một lời tử tế, thế giới chắc có lẽ sẽ bị đảo ngược cho mà xem?
Không muốn biết
Mộ Trác Khải nghe ra ý tứ còn có sự chế giễu trong lời của Liêu Thanh Dạ, lập tức cũng nói len suy nghĩ của bản thân.
Thế giới ngoài kia có như thế nào?
Có ra sao?
Mộ Trác Khải anh cũng không có hứng thú muốn biết,căn bản là anh chẳng quan tâm.
Anh còn chưa đi đi
Quả thật Liêu Thanh Dạ cô rất có ác cảm với người đàn ông này, mà sau khi nghe thấy suy nghĩ của anh ta thì càng tăng thêm mấy phần ghét bỏ.Tuy vậy nhưng cô vẫn cố kiềm chế cảm xúc lại,để nói chuyện một cách đoàng hoàng với anh ta.
Nếu tôi đi rồi, vậy thì ai sẽ đứng ở trước mặt cô ?
Trái lại thì Mộ Trác Khải dường như không nhận ra , hoặc là đang cố tình phớt lờ như không nhìn thấy sự kiềm chế của Liêu Thanh Dạ đã thể hiện rất rõ ra mặt.
Anh thật sự là muốn nhìn thấy Liêu Thanh Dạ bị nghẹn đến trào ngược khí quản hay sao ? Lại còn nói thêm câu này cơ chứ .
Anh........
Một lần nữa Liêu Thanh Dạ chỉ đành bất lực , quả thật bị Mộ Trác Khải nói cho đến cứng cả họng.Nếu mà giết người không phạm tội, cô thật sự cũng muốn giết ch.ết anh ta ngay tại chỗ này.
Được....!được,xem như tôi nói không lại anh.
Vậy thì anh một mình ở đây chơi vui vẻ nhé, tôi phải về trước đây .
Liêu Thanh Dạ thật là không thể nói gì với người đàn ông này được nữa, nên muốn nhanh chóng đi khỏi đây.Nếu cô cứ tiếp tục nói chuyện với anh ta, sợ rằng sẽ bị chọc đến phát điên, lại muốn cắn người.
Thế nào ?
Đó là cách mà cô nói chuyện với người vừa mới cứu mình .
Nhìn thấy Liêu Thanh Dạ muốn đi, Mộ Trác Khải chỉ nhàn nhạt ,như có như không nói với theo từ phía sau.
Bước chân của Liêu Thanh Dạ còn chưa bước được mấy bước, cũng vì những lời này mà đã phải dừng lại.
Anh ta nói không sai, vừa rồi là anh ta đã cứu cô thoát khỏi vết nhơ này.
Nhưng mà bắt cô phải tiếp tục nói chuyện với người đàn ông này, thật là một chuyện vượt ngoài khả năng chịu đựng của con người.
Chuyện đó , thật sự rất cảm ơn anh
Liêu Thanh Dạ cũng không phải là không hiểu lý lẽ.Nếu như anh ta đã nói vậy, vậy thì đương nhiên cô cũng nên thật lòng cảm ơn một tiếng, còn chân thành đến mức cúi đầu một cách rất nghiêm túc.
Chỉ vậy thôi Mộ Trác Khải lại nhíu mày, tỏ ra rất không hài lòng với sự chân thành này.
Vậy thì anh còn muốn gì nữa chứ
Liêu Thanh Dạ cũng bắt đầu trở nên gắt gỏng, thật là hết chịu nổi anh ta.Người đàn ông này còn muốn chọc cô tức điên lên đến khi nào nữa đây.
Lời nên nói cô cũng đã nói rồi, muốn cô cảm ơn cô cũng đã cúi đầu trước mặt anh ta,chẳng lẽ còn bắt cô phải quỳ xuống nữa hay sao ?
Mộ Trác Khải sau lớp thoát ẩn thoát hiện kia là một nụ cười rất nhạt, rất hiếm khi nhìn thấy .Anh chỉ là có hứng muốn đùa giỡn với cô gái này một chút.
Nhưng mà nhìn bộ dạng tức giận vẫn cố nén nhịn kia của cô,trong lòng anh lại cảm thấy vui vẻ lạ thường, cảm giác này không tệ.
Mộ Trác Khải bước thêm mấy bước để rút gần khoảng cách hơn, nhìn Liêu Thanh Dạ đã ở tư thế sắp cắn người thì giấu ý cười đi, trở lại dáng vẻ lạnh như băng muôn thuở của mình.
Thật ra là muốn hỏi xem cô có muốn quá giang hay không, nhưng mà hiện tại có lẽ là không cần
Chỉ thấy Mộ Trác Khải cười nhạt, không để Liêu Thanh Dạ kịp mở lời đã xoay người ,rất nhanh anh đã ngồi vào trong xe.
Từ lúc nào thư ký Lưu đã chạy xe đến gần đó,sau khi lên xe Mộ Trác Khải liền ra lệnh để thư ký Lưu cho xe chạy đi.
Kết quả là Liêu Thanh Dạ chỉ kịp nhìn theo đuôi chiếc xe ,còn mình thì đã bị một đám khói bụi bao chùm khắp từ đầu tới chân.
Người