Liêu Thanh Dạ vội vàng đứng lên, đi thẳng vào phòng tìm điện thoại để gọi cho Cung Tố Tố.
Cầm điện thoại trên tay, Liêu Thanh Dạ đăng nhập vào mục mà tối qua mình vừa trao đổi cách thức liên lạc với Tố Tố.
Nhìn tên hiện lên trên màn hình điện thoại có nickname là Tố Tố Chuyên Gây Chuyện , Liêu Thanh Dạ mặc dù đang lo lắng nhưng lại không khỏi bật cười.
Con bé này, xem ra cũng tự biết bản thân chuyên gây rắc rối đó chứ
Liêu Thanh Dạ vẫn chưa thu lại nụ cười trên môi.
Mặc dù đang nói về Tố Tố, nhưng chỉ có tự bản thân là nghe thấy,trong lời nói lại có mấy phần yêu thương.
#Lời của tác giả:Yêu thương hai từ này có thể hiểu theo từng trường hợp khác nhau các bạn nhé.
Như trong trường hợp này thì mình sử dụng nó là sự yêu thương của một người chị dành cho một người em, yêu thích-thương cảm-quan tâm.
Không thể hiện là yêu thương trong tình yêu nam nữ đâu nhé ️.
Vốn dĩ Liêu Thanh Dạ muốn gọi điện cho Tố Tố, nhưng do dự một hồi vẫn là quyết định sẽ soạn một tin nhắn gửi đi.
Là chị Ngốc đây! Em đang làm gì?
Liêu Thanh Dạ đứng đó nhìn màn hình điện thoại thông báo tin nhắn đã được gửi đi, nhưng bên kia Wechat của Tố Tố lại đang trong tình trạng offline.
Đã đợi được một lúc vẫn không thấy thông báo hiện tích xanh, Liêu Thanh Dạ trong lòng không hiểu sao lại trở nên rất sốt ruột.
Vì vậy quyết định sẽ bắt xe đến nhà họ Cung một chuyến,hy vọng sẽ gặp được Tố Tố.
Vừa mới dậy, ăn còn chưa xong chị đã vội vội vàng vàng muốn đi đâu.
Liêu Miu Tử đang đứng khoanh ta trước ngực, có chút tùy hứng,người lại hơi dựa vào bức tường ở chỗ cửa vào phòng, nhìn Liêu Thanh Dạ đang chuẩn bị vài thứ cho vào túi xách.
Chị có chút việc cần ra ngoài, lát nữa chị ghé ăn chút gì đó ở bên ngoài là được.
Liêu Thanh Dạ nhìn Liêu Miu Tử nói.
Liêu Miu Tử vốn định mở miệng hỏi xem đó là việc gì?
Có quan trọng lắm hay không?
Nhưng mà lúc này ngoài cửa lại có người nhấn chuông, vì vậy Liêu Miu Tử không tiếp tục đứng đó nữa mà đi ra để mở cửa,xem xem là ai đến.
!
Người đang đứng đợi ngoài cửa nhìn thấy cánh cửa từ từ được mở ra, nhưng chỉ là hơi hở ra một tí, chỉ vừa đủ cho một cái đầu.
Anh ta lại nhìn thấy từ sau cánh cửa, một người phụ nữ đang đưa đầu mình ra.
Cặp mắt của cô ta như hai cái bóng đèn xe đang chiếu thẳng về hướng này,trên mặt còn có thêm mấy phần phòng bị.
Anh ta có lẽ đã quá quen với những tình huống như thế này, vì vậy cũng vui vẻ như không hề nhìn thấy mà lên tiếng trước.
Cho hỏi cô có phải là Liêu Tiểu Thư?
Đúng là tôi Liêu Miu Tử cả cơ thể đều đứng núp sau cánh cửa, chỉ duy nhất có mỗi cái đầu là để lộ ra ngoài.
Nhìn thấy là một người đàn ông cao to, gương mặt tuấn tú,ưa nhìn,xem ra cũng không giống là người xấu cho lắm.
Hiện anh ta còn đang mặc đồng phục, trên tay còn cầm một chiếc hộp xem ra là người bên chuyển phát.
Tôi bên cty chuyển phát nhanh KYE đến đây, có một hộp hàng được gửi cho tiểu thư Liêu.
Mong cô ký vào giấy tờ xác nhận,sau đó nhận lấy chiếc hộp này giúp chúng tôi
Người đàn ông nói chuyện một cách rất nhiệt tình, lại vô cùng chuyên nghiệp.
Sau đó còn tận tình đưa cây bút và lấy tay còn lại chỉ vào một góc bên phải của tờ giấy anh ta đang cầm, ý bảo Liêu Miu Tử hãy ký vào đó.
Lúc này Liêu Miu Tử mới chịu thôi phòng bị, mở cửa hơi rộng ra,bước một bước đã đứng ở trước mặt người chuyển phát nhanh kia.
Nhìn chiếc hộp anh ta đang cầm trên tay, Liêu Miu Tử tò mò hỏi,
Bên trong đó là gì vậy?
Xin lỗi đây là bí mật của khách hàng,chúng tôi chỉ có nhiệm vụ chuyển đến tay người nhận theo địa chỉ ghi trên đó.
Chúng tôi không được phép mở ra xem, vì vậy cũng không biết bên trong đó có gì.
Người chuyển phát nhanh kia lập tức trả lời câu hỏi của Liêu Miu Tử,chuyên nghiệp không một cái vấp nào.
Đến mức Liêu Miu Tử còn tưởng anh ta chính là một con robot đã được lập trình sẵn.
Liêu Miu Tử nghe anh ta nói vậy thì cũng đưa mắt nhìn xuống chiếc hộp kia, bởi vì được làm bằng chất liệu không thể nhìn thấu lại còn được đóng gói rất cẩn thận,vậy nên không thể nhìn thấy được bên trong.
Mà bên trên chiếc hộp địa chỉ quả thật là địa chỉ cô đang ở, chỉ có điều tên người nhận lại là Liêu Thanh Dạ.
Được, cảm ơn anh
Liêu Miu Tử sau khi xác nhận đã đúng địa chỉ thì nhận lấy chiếc hộp từ tay anh ta.
Sau đó còn không quên ký thêm một chữ Dạ vào góc của tờ giấy, nơi mà người chuyển phát nhanh kia vừa hướng dẫn.
Nhìn thấy bóng lưng anh ta đã rời đi,Liêu Miu Tử mới cẩn thận đóng cửa lại,sau đó cầm chiếc hộp đi vào trong.
!
Liêu Thanh Dạ lúc này cũng đã thay một bộ đồ khác, là loại trang phục phù hợp để đi ra ngoài.
Nhìn thấy Liêu Miu Tử đang đi vào trên tay còn cầm thêm thứ gì đó, liền mở miệng hỏi.
Là ai vậy?
Là bên chuyển phát nhanh Liêu Miu Tử đặt chiếc hộp lên bàn, nhìn Liêu Thanh Dạ nói.
Ánh mắt Liêu Thanh Dạ cũng theo lời mà rơi trên chiếc hộp kia cùng lúc hỏi.
Mua gì à?
Câu này em mới là người nên hỏi,nay chị còn có thói quen mua hàng trực tuyến à? Liêu Miu Tử đáp lại Liêu Thanh Dạ bằng một biểu cảm khó tin.
Chị sao? Liêu Thanh Dạ ngừng động tác đang mang giày lại, khó hiểu nhìn Liêu Miu Tử.
Trên đó rõ ràng ghi tên người nhận là chị Liêu Miu Tử chỉ chỉ tay lên chiếc hộp, ý bảo Liêu Thanh Dạ nếu không tin có