Không thể tra ra được những thông tin từ 12 năm về trước sao?
Mộ Trác Khải âm trầm đang nghĩ điều gì đó, lại nhìn thư ký Lưu muốn xác nhận một lần nữa.
Dạ, đúng là như vậy,nếu như theo thông tin điều tra của chúng ta vậy thì khi đó Liêu tiểu thư chỉ mới có 6 tuổi.
Tôi nghĩ một đứa trẻ chỉ mới 6 tuổi chắc là cũng không có gì quá đặc biệt, cũng không nhất thiết phải điều tra khoảng thời gian khi đó
Thư ký Lưu hơi cuối đầu,khi nói câu này anh cũng không dám mạnh miệng mà hạ thấp giọng đưa ra ý kiến riêng.
Bởi vì có tiếp tục điều tra nữa hay không, chuyện này anh ta căn bản không phải là người có thể đưa ra quyết định.
Ban đầu vốn dĩ Mộ Trác Khải cảm thấy khoảng thời gian 12 năm quả thật là rất trùng khớp.
Nhưng mà khi thư ký Lưu nói Liêu Miu Tử khi đó chỉ mới 6 tuổi, năm đó bé gái anh gặp ở phòng tập múa ba-lê, nếu anh đoán không nhầm thì cũng phải hơn 9-10 tuổi gì đó.
Chẳng lẽ suy đoán của anh là sai, người tối đó ở buổi tiệc không phải là người mà anh muốn tìm.
Vậy thì Điệp Hồ Tiên phải giải thích thế nào đây?
Chẳng lẽ là quyển sổ tay kia cô đã không còn giữ nó nữa?
Có tìm thấy ảnh của cô ta lúc nhỏ hay không?
Mộ Trác Khải quả thật rất cố chấp, những lời mà thư ký Lưu vừa mới nói anh chính là không muốn để nó vào tai.
Ngay đến cả ảnh lúc nhỏ cũng không thể tra ra được
Thư ký Lưu thật sự cảm thấy người ở phía sau này quả thật là quá tài giỏi, bọn họ tuyệt đối không thể xem thường được.
Đến cả những ảnh lúc nhỏ của cô ta mà hắn cũng có thể giấu đi không để lại một chút vết tích nào.
Dù đã dùng mọi cách thì thuộc hạ của thư ký Lưu phái đi cũng không thể tìm thấy được gì.
Vậy thì nơi cô ta từng học Mộ Trác Khải đã lạnh sắp đến giới hạn của mình nhìn thư ký Lưu.
Không thể biết chính xác rốt cuộc là trước đây cô ta đã từng học ở đâu.
Mặc dù trong giấy tờ hiệu lực nhà nước thì đã có ghi, nhưng dường như đó chỉ lại để qua mặt mọi người, hoàn toàn không xác thực được thư ký Lưu cảm thấy hơi rung, một dự cảm không lành đang ập tới.
Mộ Trác Khải nghe đến đây thì trong mắt đã giăng lên một cỗ băng lãnh.
Anh đứng lên, hai tay dùng một lực rất lớn đập thật mạnh lên bàn.
Đừng có chỉ biết đứng đây mà nói lý do nữa,tôi nuôi các người không phải chỉ để các người trả lại bằng hai từ không thể này.
Nếu như mười người không thể tìm ra, vậy thì một trăm người,nếu một trăm người cũng vẫn cảm thấy còn chưa đủ, vậy thì đem hết tất cả người của chúng ta ở thành phố Hạ đến đó tìm đi.
Không biết là phải dùng cách gì, nhưng nhất định phải tìm ra được bằng mọi giá.
Người của Mộ Trác Khải tôi thì tuyệt đối không cho phép vô tích sự đến như vậy, nếu không làm được thì tống cổ hết đi
Dạ, tôi đã hiểu rồi thưa thiếu gia, tôi lập tức sẽ đi phái thêm người đến đó
Thư ký Lưu chỉ có thể đứng yên đó chịu trận, còn tưởng bản thân đã sắp thành tấm bia mặc cho Mộ Trác Khải phi ngôn đến đau rát cả mặt.
Bị một tràn này, thư ký Lưu cũng không dám mở miệng đưa ra thêm ý kiến ý cò gì nữa.
Chẳng phải nói anh trai của cô ta không có gì nổi bật hay sao?
Cho vài người điều tra rồi tiếp cận anh ta, cho anh ta chút hy vọng, sau đó xem thử có môi ra một được chút thông tin gì từ người này hay không
Mộ Trác Khải cầm sắp tài liệu trên