Tống Phi Phi lúc này còn có thể ngửi được mùi vị mằn mặn,tanh tanh quanh quẩn ở trong khoang miệng mình.
Lại nhìn thấy con dao được đặt gọn trong dĩa hoa quả ở trên bàn, không nghĩ ngợi gì mà đã lao đến đoạt lấy con dao kia.
Cầm con dao trên tay,Tống Phi Phi ánh mắt ngập tràn câm hận nhìn Liêu Miu Tử.
Cô dám đánh tôi, tôi cho cô chết.
Chết đi
Vừa nói Tống Phi Phi vừa cầm con dao chĩa thẳng về phía Liêu Miu Tử mà lao đến.
Mộ Trác Khải và Thời Khảo hai người vẫn thong dong ngồi đó xem trò vui.
Không phải vì họ không thể ngăn Tống Phi Phi lại, mà đơn giản chỉ vì cả hai đều có thể nhận ra Liêu Miu Tử,cô gái này thân thủ không tệ.
Tống Phi Phi chắc chắn không thể nào có thể chạm được vào người cô, dù cho là có con dao kia đi chăng nữa.
Đúng như những gì mà Mộ Trác Khải và Thời Khảo nghĩ, chỉ nhìn thấy Liêu Miu Tử nhếch mép cười khinh.
Nhìn Tống Phi Phi hung hăng là vậy, nhưng mà cách cô ta cầm dao để tấn công người khác quả thật là rất buồn cười.
Chờ cô ta đến gần, đầu mũi dao cũng vừa cách Liêu Miu Tử không còn xa, cô liền lập tức xoay người, giữ lấy cổ tay của Tống Phi Phi.
Rập một cái, chỉ nhìn thấy con dao kia cứ vậy đã văng xuống đất, mà Tống Phi Phi bị Liêu Miu Tử dùng lực bóp chặt nơi cổ tay,đau đến mức mồ hôi hột trên trán cũng lấm tấm chảy xuống, có cảm giác như tay mình đã bị bẻ gãy làm ba.
Hư,
Muốn giết tôi sao?
Cô nghĩ ai cũng có thể dễ dàng bị cô ức hiếp đến vậy à?
Thuận thể giữ chặt tay Tống Phi Phi, Liêu Miu Tử nhanh nhẹn như một con sóc, xoay người lập tức cho cô ta thêm một cái bạt tay nữa.
Mà cái bạt tay này không như hai lần trước, Liêu Miu Tử chính là dùng toàn bộ sức lực của mình mà ra đòn.
Thoáng cái đã khiến mặt của Tống Phi Phi sưng phù lên như cái đầu heo,máu tươi trong miệng cũng đã chảy ra.
" Thế nào, có đau không?
Cái bạt tay này chính là tôi thay Tiểu Hương trả lại cho các người.
Liêu Miu Tử đứng ở trên cao nhìn xuống, nhìn thấy Tống Phi Phi đã không còn sức để kháng cự thì mới cảm thấy vừa lòng hả dạ.
Ba cái bạt tay này, một trong số đó cô muốn thay Phỉ Hương bạn tốt của mình trả lại cho bọn họ.
!
Trước kia Phỉ Hương và Liêu Miu Tử chính là bạn tốt,nhờ vào mối quan hệ quen biết của cha mẹ Phỉ với Giang Hoa, mà bà ta đã nhận Phỉ Hương và cô bằng cửa sau để vào làm.
Chỉ là Phỉ Hương có nhan sắc hơn người, tính tình lại thuỳ mị,hiền lành vậy nên đã được sắp xếp vào làm ở khu vực VIP này.
Mà Liêu Miu Tử cô như đã từng nói, không dễ bị bắt nạt, mạnh mẽ cứng đầu,vậy nên đó cũng là lý do cô và Phỉ Hương đã bị tách nhau ra.
Một hôm Liêu Miu Tử nhìn thấy Phỉ Hương có biểu hiện bất thường, lúc cô ấy thay quần áo Liêu Miu Tử còn lén nhìn thấy những vết bầm tím trên người cô ấy.
Liêu Miu Tử đã hỏi rất nhiều lần nhưng Phỉ Hương đều không chịu mở miệng, lại còn có biểu hiện sợ sệt, bất an một cách kỳ lạ.
Cho đến một hôm, Liêu Miu Tử đang làm việc thì nhận được cuộc gọi của Phỉ Hương.
Đến khi cô bắt máy thì bên kia điện thoại lại có những âm thanh rất kỳ lạ, vì ở trong quầy ồn ào quá nên Liêu Miu Tử mới chạy vào nhà vệ sinh để nghe.
Âm thanh phát ra lúc này chính là tiếng khóc thút thít của Phỉ Hương, Liêu Miu Tử có thể nhận ra.
Cầu xin các người hãy tha cho tôi!
Liêu Miu nghe thấy tiếng khóc, và câu nói không đầu không đuôi của Phỉ Hương còn tưởng mình đã nghe nhầm.
Vội lớn tiếng muốn hỏi cô ấy xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Tiểu Hương là mình đây,cậu sao lại khóc?
Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?
Tiểu Hương!.
.
Liêu Miu Tử không ngừng gọi tên, nhưng đầu dây bên kia dường như Phỉ Hương không hề đáp lại lời cô nói.
Tôi thật là không có mê hoặc anh ấy, chúng tôi thật lòng yêu nhau, vì sao lại có thể là giành giựt của các cô được
Chỉ nghe thấy những lời này của Phỉ Hương, làm cho Liêu Miu Tử càng nhíu chặt mày hơn, lại không thể không lo lắng tình hình hiện tại của Phỉ Hương lúc này.
Chắc chắn là bên cô ấy đang có chuyện gì đó xảy ra, mà cuộc gọi này có thể là