" Cậu đang ở nhà sao ?
Hàn Yên sau một hồi đau khổ, dường như cảm thấy tâm trạng đã phấn trấn hơn rất nhiều, đặc biệt là sau khi nói chuyện với Liêu Thanh Dạ xong.
Không,mình đang đợi xe buýt
Liêu Thanh Dạ nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm nữa, không biết chuyến xe buýt cuối cùng đã đi qua chưa.
Ở đâu ?
Hàn Yên nghe thấy Liêu Thanh Dạ giờ này vẫn còn một mình ở ngoài đường, vội lấy túi xách của mình nhanh chóng đứng lên.
Chân bước nhanh không một chút do dự ,cũng chưa từng quay đầu nhìn lại một bàn đã được cô chuẩn bị vô cùng lung linh,lộng lẫy ở phía sau lưng.
Mình đang ở !.
Liêu Thanh Dạ nói cho Hàn Yên biết địa chỉ hiện tại của mình.
Được ,đợi mình!
Mình đến trở cậu về Hàn Yên nói.
Cậu ổn chứ!
Liêu Thanh Dạ có chút lo lắng cho tâm trạng hiện tại của Hàn Yên, vừa rồi Hàn Yên lại còn uống rượu , như vậy thật là không nên tự mình lái xe sẽ rất nguy hiểm.
Ukm! Hàn Yên mình dù trời có sập thì chắc chắn cũng sẽ không bị làm sao.
Huống hồ gì chỉ là một người đàn ông cũng không thể làm mình suy sụp đến vậy được
Hàn Yên chỉ ukm một tiếng,nói với Liêu Thanh Dạ rằng mình đã không sao.
Dù sao thì cô cũng không thể nào vì một người không trân trọng mình, lại khiến tự mình ngược đãi chính bản thân mình được chứ.
Vậy mình đợi cậu
Liêu Thanh Dạ nghe thấy giọng nói đã trở lại là một Hàn Yên mạnh mẽ, dứt khoát của trước kia thì cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
Ok, mình đến ngay
Điện thoại của cả hai đồng thời được ngắt kết nối.
Liêu Thanh Dạ nhìn màn hình tối đen, không khỏi mỉm cười , quyết định ngồi đó đợi Hàn Yên đến.
Như thói quen Liêu Thanh Dạ lại lên app viết truyện của mình kiểm tra một chút,tranh thủ phản hồi những ý kiến của các đọc giả gửi đến.
Trong đó có một vài email được gửi đến từ buổi sáng ,mà lúc này cô mới có thời gian mở ra xem.
Liêu Thanh Dạ chăm chú đọc từng bình luận của các đọc giả,sau đó đôi tay thành thục soạn ra những lời phản hồi gửi đi, thời gian cũng rất nhanh đã trôi qua.
Lúc này chiếc xe buýt cuối cùng vừa hay cũng đã chạy đến, trên xe chỉ còn lại một vài vị khách thưa thớt đang ngồi đó, gương mặt ai nấy đều biểu hiện của sự mệt mỏi sau một ngày tất bật.
Liêu Thanh Dạ lại kiểm tra thời gian, có lẽ Hàn Yên lúc này cũng đã gần đến nơi , vì vậy cô quyết định không lên xe mà tiếp tục làm công việc của mình.
Mà bên đây,Hàn Yên vừa xuống đến tầng hầm đỗ xe, hôm nay ở đây cô đã bao trọn vì vậy cũng không có nhiều xe lắm, vừa nhìn đã phát hiện ra xe cô đang đậu ở đằng xa kia.
Hàn Yên bắt đầu di chuyển qua chỗ xe của mình, điện thoại vừa để trong túi xách cũng bắt ngờ rung lên.
Khi nhìn thấy là số từ bệnh viện gọi đến,Hàn Yên chỉ thở dài không bắt máy.
Hôm nay cô đã xin nghỉ phép một ngày, vì để chuẩn bị cho buổi tối hôm nay mà Hàn Yên một người không biết mệt mỏi, trước giờ cũng chưa từng vì chuyện của cá nhân mà bỏ bê công việc lần nào.
Nhưng hôm nay Hàn Yên cô thật sự là cảm thấy vô cùng mệt mỏi, vô cùng yếu ớt, vô cùng chán nản vậy nên cô ép bản thân phải buông thả trong ngày hôm nay.
Ném điện thoại trở lại túi xách,Hàn Yên khởi động cho xe từ từ lăn bánh,sau đó lái xe ra khỏi tầng hầm của khách sạn ,theo hướng mà Liêu Thanh Dạ đang ngồi đợi cô.
Điện thoại trong túi xách cuối cùng cũng đã im lặng trở lại, nhưng chưa được bao lâu thì lại bắt đầu đổ chuông.
Vẫn là số cũ, mà lần này người bên kia còn kiên nhẫn hơn lần trước, cuộc rồi này vừa tắt máy thì cuộc gọi khác lập tức đã được kết nối.
Khiến cho Hàn Yên cố gắng tập trung lái xe, nhưng mà tiếng điện thoại cứ không ngừng ,làm cô cũng không thể nào tập trung được nữa.
Sau cùng không còn cách nào khác Hàn Yên chỉ đành bất đắc dĩ mà nghe máy,muốn xem thử rốt cuộc đối phương muốn