Sau khi xác nhận Liêu Miu Tử không phải cô bé năm đó mình cần tìm, Mộ Trác Khải không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng có một cảm giác thất vọng, buồn bực không nói lên lời.
Lại cảm thấy bên trong thật là quá ồn ào, ngột ngạt vì vậy mới một mình đi ra đây.
Mặc dù lúc này anh đã nghe thấy tất cả, nhưng trước giờ Mộ Trác Khải không phải là loại người thích quản chuyện của người khác, vì vậy anh cũng không có ý định nhúng tay vào.
Bên đây Liêu Thanh Dạ đã bị hai người đàn ông giữ chặt, cô vẫn luôn vùng vẫy tay chân không ngừng đạp loạn xạ,muốn thoát khỏi bàn tay dơ bẩn của hai người đàn ông kia.
Nhưng dù sao sức lực của một người phụ nữ chân yếu tay mềm sao có thể địch lại những người đàn ông to cao lực lưỡng được chứ.
Liêu Thanh Dạ bất lực, muốn dùng điện thoại trong túi xách của mình để gọi cho Liêu Miu Tử, nhưng căn bản là đám người kia không để cô có cơ hội đó.
Mau cho cô ta ngậm miệng lại
Tên đầu đàn không nhìn thấy Liêu Thanh Dạ không yên phận, lập tức nhướng mày cho hai người đang giữ chặt cô ngầm ra hiệu.
Hai người đàn ông kia lập tức cũng đã hiểu ý, một trong số đó lấy trong túi ra một cái khăn còn có một lọ thủy tinh nhỏ màu đen, lắc lắc mấy cái còn thấy rõ bên trong đó dường như có chứa thứ gì.
Cả đám lập tức cùng nhìn nhau một cách đầy ẩn ý,ánh mắt gian xảo kèm theo đó là một trận cười vô cùng xấu xa.
Liêu Thanh Dạ dường như cũng cảm thấy một dự cảm chẳng lành, trong phút chốc cô càng trở nên hoảng loạn,dùng hết sức bình sinh ra sức vũng vẫy, nhưng một giây sau đã bị chiếc khăn kia bịch kín miệng mình lại.
Mùi hương khó chịu lập tức xông lên mũi, mặc dù không biết rốt cuộc đó là thứ gì,nhưng Liêu Thanh Dạ chắc chắn đám người này sẽ chẳng có gì tốt đẹp cả.
Giây phút mà Liêu Thanh Dạ tưởng chừng như mình đã tuyệt vọng nhất,cô lại nhìn thấy một bóng đen to lớn xuất hiện từ trong bóng tối đang từ từ đi ra,sau đó thì cứ như vậy vô tình đi lướt qua ở trước mặt mình.
Đối với Liêu Thanh Dạ đây là cơ hội duy nhất của cô, mặc dù nhận thấy sự hắc khí toát ra từ người này khiến cô không khỏi rùng mình,nhưng người này chính là chiếc phao cứu mạng duy nhất cuối cùng của cô ngay lúc này.
Làm ơn giúp tôi
Nhìn thấy Mộ Trác Khải không hề để ý mà đã chuẩn bị rời đi, Liêu Thanh Dạ cố gắng thoát khỏi bàn tay đang bịch kín miệng mình lại, yếu ớt cầu xin hy vọng anh có thể giúp mình.
Đôi chân dài thẳng tắp của Mộ Trác Khải đang đi thì dừng lại, lúc này anh chỉ hơi xoay đầu đưa mắt liếc nhìn Liêu Thanh Dạ, đối diện với ánh mắt tha thiết cầu xin của cô mà lạnh lùng nói.
Nhìn tôi giống với loại người thích xen vào chuyện của người khác lắm sao?
Gương mặt của Liêu Thanh Dạ trong phút chốc cũng trở nên biến sắc, tia hy vọng vừa rồi của cô hoàn toàn đã bị những lời này của Mộ Trác Khải dập tắt.
Cứ như vậy một dòng nước ấm nóng bắt đầu chảy xuống, làm ướt cả đôi gò má trắng hồng có lẽ một phần cũng vì tác dụng của thuốc.
Haha!.
Người anh em hiểu chuyện vậy là tốt!
Xem ra tối nay cô em chỉ có thể ngoan ngoãn mà phục vụ đám anh em tụi này
Tên cầm đầu lúc nãy khi nhìn thấy Mộ Trác Khải, quả thật đã bị khí thế trên người anh khiến hắn ta có chút e dè.
Nhưng mà hiện tại chính miệng Mộ Trác Khải đã nói ra nhưng vậy, hắn ta cũng không kiên nể gì nữa.
Lập tức cười phá lên, lại còn không sợ chết vỗ vỗ lên vai Mộ Trác Khải thể hiện thái độ hài lòng của mình.
" Đi
Sau khi đã xác nhận chướng ngại duy nhất không đáng ngại, tên cầm đầu ngang nhiên ra hiệu để hai người đàn ông dẫn Liêu Thanh Dạ đi.
Mà Liêu Thanh Dạ lúc này cũng đã không còn được tỉnh táo cho lắm, có lẽ thuốc trên chiếc khăn đã bắt đầu có tác dụng.
Liêu Thanh Dạ bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, toàn thân mềm nhũng ra không còn chút sức lực.
Phía bên dưới là cảm giác bồn chồn,nóng bức một cách kỳ lạ bắt đầu