" Thật là quá đáng!
Cả một cái quán bar lớn như vậy lại để một mình Miu Tử đối phó với một đám đàn ông kia.
Bà đừng nói với tôi, cả cái Lạc Hoắc của bà tất cả đều là vô dụng hết nha"
Hàn Yên khi nhìn Liêu Miu Tử bị như vậy thì không kiềm chế được nữa, liền bộc phát mà nhìn Giang Hoa lớn tiếng quát.
" Hàn tiểu thư tức giận là đúng, ban đầu tôi cũng nghĩ là như vậy,Lạc Hoắc thật sự là cũng nên chịu một phần trách nhiệm.Vốn dĩ chúng tôi cũng đã cho người tới, cả cảnh sát cũng đã có mặt, chỉ là Miu Tử cô ấy là muốn đi cùng với Phỉ Hương, chúng tôi cũng không còn cách nào khác "
Giang Hoa không hề trốn tránh trách nhiệm, cũng không có bất kỳ một cảm xúc khó chịu nào trên gương mặt, từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên dáng vẻ cùng khí chất tao nhã của mình.
Mà đúng như những gì Giang Hoa nói, qua màn hình máy tính lúc này đã có một vài người mặc đồng phục của cục cảnh sát Hạ Thành xuất hiện.Còn có thể nhìn thấy một vài người cảnh sát đã đến giữ chặt mấy tên côn đồ kia, trong số đó còn có cả A Tử .
Lúc cảnh sát chĩa vũ khí về phía Phỉ Hương, vừa muốn bước đến bắt giữ cô ta lại,Liêu Miu Tử vậy mà không màng đến vết thương trên đầu mình, đã đứng ra ngăn cản.Vì qua camera nên không thể nghe thấy Liêu Miu Tử đã nói gì, chỉ nhìn thấy sau đó mấy người cảnh sát kia do dự một hồi thì đều thả mấy tên côn đồ kia ra và rời khỏi Lạc Hoắc.Liêu Miu Tử và Phỉ Hương cũng đứng đó nói thêm mấy câu nữa,sau đó thì Liêu Miu Tử cũng đi theo cô ta, cả hai cùng lên một chiếc xe màu đen rời khỏi đó.
Liêu Thanh Dạ , Hàn Yên và cả Thời Khảo nhất thời đều không hiểu rốt cuộc Liêu Miu Tử đang làm gì.Rõ ràng là bị đánh thành ra như vậy nhưng vẫn đứng ra bảo vệ cho người phụ nữ kia.Lại còn có thể cam tâm tình nguyện leo lên xe của cô ta mà không một chút hoài nghi.Chắc chắn đây là đã bị đánh đến đầu óc cũng có vấn đề luôn rồi.
Thanh Dạ, cậu tính sẽ làm gì tiếp theo?
Hàn Yên không biết nên nói gì trước một màn này, ánh mắt nhìn sang sắc mặt không được tốt của Liêu Thanh Dạ hỏi.
Dù cho có phải làm gì đi chăng nữa, mình nhất định cũng phải tìm được Miu Tử
Liêu Thanh Dạ không hề do dự dù chỉ là một giây,đăm đăm nhìn như muốn xuyên thủng người phụ nữ ở trong tấm hình ngay trước mắt.Liêu Miu Tử là người thân duy nhất của cô trên thế giới này , cho dù có phải đánh đổi cả tính mạng của mình thì cô cũng nhất định phải tìm gặp con bé.
Mà manh mối duy nhất lúc này chính là người phụ nữ trong tấm hình kia, Phỉ Hương.
Chỉ cần cô tìm gặp Phỉ Hương , vậy thì có thể biết được Liêu Miu Tử đang ở đâu.
Phỉ Hương, người phụ nữ này quả thật rất không đơn giản.
Cả lý do vì sao cô ta đột nhiên mất tích, sau đó lại bắt ngờ xuất hiện cũng không hề đơn giản một chút nào.
Sau khi cô ta mất tích tôi đã cho người đều tra về cô ta trong mấy tháng này, trong đó còn có cả người đàn ông mà trước kia cô ta từng qua lại.Tuy là không thể tra ra được nhiều lắm ,nhưng chút thông tin này biết đâu lại có thể giúp ích được gì đó cho mọi người .
Giang Hoa tôi cũng nhất định sẽ nhờ vào các mối quan hệ của mình để tìm kiếm tung tích của Miu Tử, chỉ cần biết được chút manh mối gì sẽ lập tức báo lại cho mọi người
Giang Hoa không biết từ khi nào đã đặt một túi hồ sơ màu đen lên bàn, đưa đến trước mặt Liêu Thanh Dạ nói.
Cảm ơn
Liêu Thanh Dạ lập tức nhận lấy túi hồ sơ , đối diện với ánh mắt chắc chắn cùng lời hứa của Giang Hoa kia , liền cảm ơn bà ta một